ĐỖ TƯ NGHĨA
THẾ GIỚI TÔI ĐANG
SỐNG
BÀI TỤNG CA BÓNG
TỐI
Tôi không dám hỏi, tại sao chúng ta [75] bị tước bỏ
ánh sáng,
Bị trục xuất đến những ḥn đảo nhỏ cô liêu
giữa những đại dương vô lượng
Hoặc, như thế nào, mà thị giác chúng ta được phát triển để chứng kiến
bao cảnh sắc huy hoàng,
Để rồi phai tàn và biến đi, để lại chúng ta một ḿnh trong bóng tối.
Sự bí mật của Thượng đế ở trên bàn thờ của chúng ta;
Tôi không dám ṭ ṃ t́m hiểu cái Huyền Nhiệm của Ngài. Tôi chỉ biết:
Với Ngài là sức mạnh, với Ngài là sự minh triết,
Và sự minh triết của Ngài đă đặt bóng tối lên những lối đi của chúng ta.
Từ cái bóng tối không có bản đồ, bất khả tư ngh́,
chúng ta đến,
Và trong phút chốc, chúng ta sẽ lại trở về
Vào trong cái bóng tối bao la, câm lặng.
Ôi, Bóng Tối! Bóng tối khủng khiếp, dịu dàng, Bóng
Tối thiêng liêng !
Trong những khoảng không gian uy nghi của Người [76], vượt quá con mắt
loài người,
Thượng Đế đă nặn ra cái vũ trụ của Ngài; đặt nền tảng cho trái đất,
Đặt kích thước cho nó, và gạch đường thẳng lên nó;
Đóng đại dương bằng những cánh cửa, và biến cái huy hoàng của những đám
mây thành một vỏ bọc cho nó;
Sai khiến buổi sáng của Ngài, và trông ḱa, sự hỗn độn trốn chạy trước
khuôn mặt ngước lên của mặt trời;
Rẽ một ḍng nước cho sự chảy tràn của những khối nước;
Gửi mưa xuống mặt đất –
Xuống vùng hoang địa, nơi không có bóng dáng con người,
Xuống sa mạc, nơi không có ngọn cỏ nào,
Và, hăy nh́n, có màu xanh trên những đồng bằng,
Và những ngọn đồi được mặc tấm áo của cái đẹp !
Từ bóng tối không bản đồ, bất khả tư ngh́, chúng
ta đến,
Và trong phút chốc, chúng ta sẽ lại trở về
Vào trong bóng tối bao la, câm lặng –
Ôi, Bóng Tối! Bóng Tối bí mật và khôn ḍ !
Trong những đáy sâu im lặng của Người, mà những mạch
nước của chúng, con người chưa thăm ḍ,
Thượng Đế tạo ra linh hồn con người.
Ôi, Bóng Tối ! Bóng Tối từ bi, toàn trí !
Một cách âu yếm, Người gửi thông điệp đến cho con
người.
Nhẹ nhàng, Người đặt tay lên mí mắt mỏi mệt của hắn,
Và linh hồn hắn, bơ phờ và nhớ nhà, trở lại ṿng tay êm ái của Người.
Từ bóng tối không bản đồ, bất khả tư ngh́, chúng
ta đến,
Và trong phút chốc, chúng ta sẽ lại trở về
Vào trong bóng tối bao la, câm lặng –
Ôi, Bóng Tối ! Ôi Bóng Tối minh triết, tràn đầy sức sống, gợi lên bao ư
tưởng!
Trong sự huyền nhiệm của Người, Người giấu làn ánh
sáng,
Vốn là sự sống của linh hồn.
Trên những bến bờ hiu quạnh của Người, tôi bước đi
không sợ hăi;
Tôi không sợ điều bất hạnh nào; mặc dù tôi bước đi
trong thung lũng của bóng tối,
Tôi sẽ không biết cái nỗi sợ hăi
Khi Tử Thần dịu dàng dắt tôi xuyên qua cánh cửa mở của đời;
Khi những dải băng của đêm bị xé rách,
Và ngày rót ánh sáng tràn lan của nó.
Từ bóng tối không bản đồ, bất khả tư ngh́, chúng
ta đến,
Và trong phút chốc, chúng ta sẽ lại trở về
Vào trong bóng tối bao la, câm lặng.
Linh hồn rụt rè, kinh hăi, trốn xa bóng tối;
Nhưng trên hai g̣ má của kẻ phải lưu lại trong bóng tối
làn gió của đôi cánh thiên thần lao vụt qua,
Và xung quanh hắn, rới xuống một làn ánh sáng từ những đám lửa vô h́nh.
Tia sáng diệu kỳ ánh lên, xuyên qua bóng tối;
Những lối đi của cái đẹp chạy quanh co xuyên qua thế giới tối đen của
hắn
Tới một thành phố khác của ánh sáng,
Nơi mà không có tấm mạng nào của giác quan đóng cửa đuổi hắn ra khỏi
Thiên đàng.
Từ bóng tối không bản đồ, bất khả tư ngh́, chúng
ta đến,
Và trong phút chốc, chúng ta sẽ lại trở về.
bóng tối bao la, câm lặng.
Ôi, Bóng Tối ! Bóng Tối b́nh yên, diễm phúc !
Đối với kẻ lưu đày cô độc, mà phải cư ngụ với Người
Người thật từ ái và thân thiện;
Người tránh cho hắn khỏi phải nh́n thấy cái thế giới hà khắc;
Với hắn, Người th́ thầm những bí mật của đêm tuyệt vời;
Người ban phát cho hắn những vùng rộng lớn và vô hạn như linh hồn hắn;
Người ban sự vinh quang cho mọi sự vật hèn mọn;
Với đôi cánh của Người, Người che phủ mọi vật thể xấu
xí; dưới đôi cánh ấp ủ của Người, có sự b́nh an.
Từ bóng tối không bản đồ, bất khả tư ngh́, chúng
ta đến,
Và trong phút chốc, chúng ta sẽ lại trở về
trong bóng tối bao la, câm lặng.
II
Xưa kia, tôi lang thang trong những miền không ánh
sáng;
Trong bóng tối rỗng không, tôi vấp té;
Và nỗi sợ hăi dắt tay tôi;
Hai bàn chân tôi ép vào mặt đất,
Sợ những cạm bẫy.
Bên nhiều nỗi kinh hoàng không h́nh dạng của đêm kinh
hăi,
Tôi ch́a ṿng tay cầu khẩn ra với ánh ngày.
Rồi T́nh yêu đến, mang trên bàn tay Bà cây đuốc, thắp
sáng dưới hai bàn chân tôi,
Và T́nh yêu dịu dàng lên tiếng:
“Con đă bước vào kho tàng của đêm chưa?
Hăy khám phá sự mù ḷa của con.
Nó chứa đựng những kho báu vô lượng.”
Những lời của T́nh yêu khiến linh hồn tôi bốc lửa.
Những ngón tay háo hức của tôi t́m kiếm những huyền nhiệm,
Những vẻ huy hoàng, sự thiêng liêng sâu xa nhất của những sự thể,
Và trong những khoảng trống không, phát hiện ra,
Với giác quan của linh hồn [77], sự tṛn đầy của sự sống;
Và cánh cổng của Ngày mở rộng.
Tôi run rẩy vui mừng;
Tứ chi tôi run với niềm vui;
Trái tim tôi và mặt đất
Run rẩy với hạnh phúc;
Cơn xuất thần của sự sống
Hiện diện khắp nơi trong thế giới.
Kiến thức đă vén mở thiên đường;
Trên những bến bờ xa xôi nhất của bóng tối, có ánh sáng;
Nửa đêm đă gửi ra một tia sáng!
Hỡi kẻ mù ḷa vốn từng vấp ngă trong bóng tối không
ánh sáng
Hăy nh́n một ngày mới!
Trong sự tối tăm, ánh lên ngôi sao của Tư Tưởng;
Trí tưởng tượng có một con mắt phát sáng,
Và tâm trí có một cái nh́n huy hoàng.
III
“Một kẻ bị mù. Đối với hắn, cuộc đời là ǵ?
Một cuốn sách bị đóng, với một khuôn mặt mù ḷa.
Ước chi hắn có thể thấy,
Ngôi sao quảng đại trên kia, và biết
Trong một khoảnh khắc siêu việt, niềm vui phập phồng của thị giác!”
Mọi h́nh ảnh là của linh hồn.
Hăy chiêm ngưỡng nó trong chuyến bay hướng thượng
Của linh hồn thoát khỏi xiềng xích!
Bạn có thấy
Ư tưởng nở hoa trên khuôn mặt đứa trẻ mù?
Bạn đă thấy tâm trí nó phát triển,
Giống như b́nh minh hối hả, để chụp bắt
H́nh ảnh của vị Thầy?
Đó là phép mầu của cái nh́n hướng nội.
Trong những lănh địa kỳ diệu nơi mà tôi cư ngụ
Tôi khám phá cuộc đời với hai bàn tay tôi;
Tôi nhận ra, và tôi hạnh phúc;
Những ngón tay tôi vẫn hằng khát khao mặt đất,
Và tôi hân hoan uống cạn những diệu kỳ của nó,
Tát cạn những hoan lạc thân yêu của mặt đất;
Hai bàn chân tôi đầy tiếng th́ thầm,
Tiếng nhảy đập của mọi sự vật tăng trưởng.
Đây là xúc giác, sự run rẩy này,
Ngọn lửa này, ṿm trời này,
Sự lao vụt vui mừng của máu,
Làn ánh sáng ban ngày này trong tim tôi,
Hơi ấm của đồng cảm trong hai ḷng bàn tay tôi!
Cái xúc giác mù ḷa, yêu thương, cái xúc giác muốn khám phá tất cả,
Người mở cuốn sách đời cho tôi.
Những âm thanh bé nhỏ, vô thanh của mặt đất
Đến với tiếng xào xạc nhẹ nhàng nhất;
Hai bàn chân e lệ, êm ái của đời;
Tiếng th́ thầm nhẹ nhàng của đôi cánh của con mối
Áp vào ḷng bàn tay tôi;
Tiếng đập inh ỏi của đôi cánh côn trùng,
Tiếng nhỏ giọt của ḍng nước ánh bạc;
Những làn gió nhẹ bận rộn trong cỏ mùa hạ;
Âm nhạc của những chiếc lá hơi quăn, hối hả, vội vă,
Những chiếc lá xoay tṛn, bị gió quét đi, bám đầy tuyết giá;
Cơn mưa thủy tinh của mùa hạ,
Thấm đẫm những mùi của đất.
Với những ngón tay tỉnh táo, tôi lắng nghe
Những cơn mưa rào của âm thanh
Khi gió lay lá cây từ khu rừng.
Tôi tắm [bathe] trong bóng râm sũng nước
Dưới những cây thông, nơi mà không khí mát dịu
Sau khi cơn mưa rào đă tạnh.
Người bạn nhỏ tinh nghịch của tôi, chú sóc,
Chạm nhẹ vào vai tôi với cái đuôi của nó,
Nhảy từ khóm lá này sang khóm lá kia,
Trở về ăn bữa điểm tâm của nó từ bàn tay tôi.
Giữa chúng tôi, có niềm đồng cảm vui mừng;
Nó nhảy nhót nô đùa; mạch máu tôi nhảy múa;
Tôi hân hoan, tràn ngập niềm vui của đời!
Há chẳng phải những ngón tay tôi đă chẻ cát
Trên băi biển ngập nắng?
Há chẳng phải cơ thể trần truồng của tôi cảm nghe nước hát
Khi biển vây quanh nó
Với âm nhạc ŕ rào?
Há chẳng phải tôi đă cảm thấy
Điệu nhạc của những con sóng dưới chiếc xuồng của tôi,
Tiếng đập phần phật của cánh buồm,
Sự căng thẳng của cột buồm,
Sự lao vụt điên cuồng
Của những cơn gió đầy tia chớp ?
Há chẳng phải tôi đă cảm nhận đường bay nhanh chóng, sôi nổi
Của cái mùi có cánh trước cơn băo ?
Đây là niềm vui sống động, rạng rỡ;
Đây là cơn xáo động của trái tim.
Hai bàn tay tôi khêu gợi h́nh ảnh và âm thanh từ xúc
giác,
Kết nối sự chuyển động với h́nh ảnh, mùi, với âm
thanh
chúng mang lại màu sắc cho cơn gió nhẹ ngọt ngào,
Nhịp điệu và nỗi đam mê của một khúc giao hưởng
Theo tiếng đập và sự run rẩy của những đôi cánh vô h́nh.
Trong những bí mật của trái đất và mặt trời và không khí,
Những ngón tay tôi th́ khôn ngoan;
Chúng chộp lấy ánh sáng từ bóng tối,
Chúng rung động với những ḥa âm thở ra trong im lặng.
Tôi bước đi trong tĩnh lặng của đêm,
Và linh hồn tôi thốt lên lời reo mừng.
Ôi, Đêm tĩnh lặng, Đêm thơm tho, tôi yêu Người!
Ôi, Đêm rộng lớn, mênh mông, tôi yêu Người!
Ôi đêm trung thành, vinh quang !
Tôi sờ vào Người với hai bàn tay tôi;
Tôi tựa vào sức mạnh của Người;
Tôi được an ủi.
Ôi, Đêm khôn ḍ, đêm xoa dịu đau thương!
Người là một niềm an ủi đối với linh hồn trăn trở của tôi,
Tôi nép vào trong ngực của Người, đầy niềm tri ân,
Người mẹ nhân từ, tối đen!
Như một con bồ câu tôi yên nghỉ nơi ngực Người.
Từ bóng tối không bản đồ, bất khả tư ngh́, chúng
ta đến,
Và trong phút chốc, chúng ta lại trở về
Trong bóng tối bao la, câm lặng.
[HẾT bài thơ]
_____
[75] We: chúng ta;
chúng tôi. Tôi dịch “we” là “chúng ta”, nhưng nghĩ rằng, tác giả đang
nói với những người mù, chứ không phải với tất cả mọi người.
[76] “Người” ở đây chỉ
“Bóng Tối.” C̣n “Ngài”, chỉ “Thượng đế.”
[77] Spiritual sense:
“giác quan của linh hồn.” Ư tác giả muốn nói, có 5 giác quan của thể xác,
và linh hồn cũng là một loại “giác quan”, có thể tri giác mọi sự mà
không qua giác quan thể lư.
art2all.net |