Bác Trọng đi rồi...

 

March 21, 2008

Giao Chỉ

 

Bài này chúng tôi viết để tưởng niệm hương hồn đại tá Trần Văn Trọng dưới một h́nh thức thân quen như láng giềng hàng xóm 30 năm. Như bạn bè gần gũi, dù rằng quê quán hai ngả Bắc Nam và tuổi tác cách nhau chừng nửa con giáp. Chẳng ǵ chúng tôi cũng có lúc đă gần thành sui gia đấy. Trong 30 năm qua, mỗi khi gặp bác Trọng nghiêm túc, tôi vẫn hay nói đùa, nhưng ông rất vui vẻ đáp lễ. V́ vậy dù bây giờ âm dương đôi ngả, tôi vẫn không thay đổi. Xin bác Trọng, người của Bến Cũ vui ḷng nhớ cho như thế.
Phải chăng chính bác đă viết rằng: Đừng khóc làm chi, Làm khổ người đi…


Bác Trần văn Trọng là một sự kết hợp đặc biệt giữa người quân nhân và một nghệ sĩ, giữa người cha chân thành trong gia đ́nh và người t́nh trong thế giới yêu đương. Gần 10 năm trước, nhân danh quốc hội tiểu bang California, bà dân biểu Alquit trao bác bằng tuyên dương “Sự nghiệp một đời” bác đă nói về chuyện sinh tử thường t́nh trong kiếp phù vân. Từ đó đến nay, bác đă hướng ḷng về nơi vĩnh cửu b́nh yên ngay khi c̣n sống trong cái thế giới ồn ào hiện tại. Hôm nay, bác đă đi rồi, xin mạn phép có đôi lời ai điếu trong t́nh thân hữu, để người ở lại chúng tôi cùng chia xẻ với bác cái ư nghĩa tử sinh. V́ vậy bài viết này sẽ không có những lời khách sáo nghiêm túc, bởi v́ trước sao sau vậy. Ngh́n thu vĩnh biệt, niên trưởng Trần văn Trọng.

 

 

Nhạc sĩ Anh Việt,vớI cây đàn

 

 

Thăm nhau lần cuối


Mấy tháng gần đây vợ chồng tôi thường vấn an anh chị Trần Văn Trọng. Mỗi lần liên lạc nhà tôi vẫn nói chuyện với nhạc sĩ Anh Việt qua điện thoại. Chẳng là bà xă của tôi quê Rạch Giá. Thuở xưa đă có một lần nhờ ông anh văn nghệ mua hộ cho cô nàng cây đàn Mandolin. Nhạc sĩ nhà ta cũng là người cùng quê ở Kiên Giang. Trước khi vào làm trong ngành y tế ở bệnh viện Chợ Rẫy, Việt Nam cho đến Hồng thập Tự, Hoa kỳ, nàng cũng đă văn nghệ văn gừng từ Rạch Giá lên Sài G̣n. Sau này chạy qua Mỹ bỏ lại cây đàn. Chưa có dịp nhờ ông Anh Việt mua cây đàn khác. Cho đến tháng ba năm nay, chợt một hôm nhiếp ảnh gia Nguyễn Ngọc Hạnh gọi lại cho biết. “Này, ta vừa vào thăm Trọng ở nhà thương. Đuối lắm rồi.” Vợ chồng tôi bèn liên lạc và được biết, chị Trọng cùng các cháu đă đưa anh qua Nursing home ở Los Altos. Chúng tôi vào thăm. Anh Trọng gầy yếu nhưng tay chân vẫn c̣n hoạt động. Người lúc tỉnh lúc mê nhưng chưa cần giây dợ chằng chịt như thiên hạ. Con mắt như hết thần, hỏi ǵ cũng trả lời như là hiểu biết, nhưng thực ra có vẻ không c̣n biết ǵ nữa. Bên giường là cái máy nhỏ phát ra điệu nhạc cầu kinh do chính bệnh nhân soạn, thơ của Thiền Sư Nhất Hạnh. Những năm gần đây nhạc sĩ Anh Việt lại chịu thầy Nhất Hạnh và soạn nhạc Thiền, nhạc kinh Phật. Từ những giây phút đó ông đă chuẩn bị cho chính ḿnh con đường thoát tục giữa chốn trần gian. Nh́n bác nằm đó, tôi nhớ chuyện rất xưa.

 

 

Một thời quân đội


Xuất thân Thủ Đức khóa 1 nhưng ngay khi vào trường bác Trọng cũng đă lớn tuổi hơn các anh em cùng khóa. Ông ra trường Thủ Đức 1951 th́ tôi c̣n đang học ở Nam Định. Ông đeo đại úy th́ tôi mới ra trường Đà Lạt. Khi tôi lên thiếu tá th́ bác đă là đại tá giám đốc. Một hôm đại tá Phạm kỳ Loan, tham mưu trưởng tiếp vận kêu điện thoại. “Này, Lộc. Toa điện thoại nói ǵ với đại tá Trọng mà ổng nói Toa hỗn quá, lần sau đừng kêu thẳng ổng nữa, có ǵ nói để moa kêu.” Đó là lần đầu tôi giao thiệp với thượng cấp Trần Văn Trọng. Bác hơi khó đấy nhé. Bây giờ Bác đi rồi, tôi mới có dịp ngồi lại xem tiểu sử của con người mà ḿnh quen biết bấy lâu nay tại đất Hoa Kỳ. Ông vào quân đội gia nhập ngành quân cụ rất sớm. Đi Tây đi Mỹ vào Nam ra Bắc nhiều đơn vị. Ông lại có cả bằng Nhẩy Dù. Từ yểm trợ trực tiếp lên đến cục trưởng của toàn ngành xe cộ, súng ống, đạn dược, rồi ông qua cả bên Tổng cục chiến tranh chánh trị. Sau cùng về trấn thủ ở Bộ Quốc Pḥng. Trên khắp nẻo đường đất nước, bác Trọng chợt t́m thấy tuổi thơ ngây của cô nữ sinh Huế khi nàng đi học Đà Lạt về thăm nhà ở đất Thần Kinh. “Khi ấy em c̣n thơ ngây, Đôi mắt chưa vương lệ sầu.” Mắt đó là mắt của nàng Tố Oanh xứ Huế. Thuộc gịng họ gia thế. Bên nội của nàng là Ngài Nguyễn văn Tường và bên ngoại là cụ Phan thanh Giản. Và ông quân cụ theo chân ông nhạc sĩ cùng ở lại miền Trung. Một cuộc t́nh bền vững lâu dài với 9 đứa con ra đời. Tôi cứ nói đùa với ông là ngài chỉ làm ra vẻ sắp sửa ra đi, xa rời bến cũ. Thật ra bến cũ giữ chân chàng như con thuyền bỏ neo tầu chiến, chẳng thể nào rời xa để mà nhớ với nhung.
Bao nhiêu năm tôi yêu cầu ông bỏ bài Bến Cũ để sáng tác bài New Port nhưng bác Anh Việt đành cười trừ không thể làm được. Tôi hoàn toàn không rành về âm nhạc, nhưng khi nghe nhạc của Anh Việt, qua những bài t́nh yêu thương nhớ rạt rào, ta không thể h́nh dung ra được những rung động như thế có ǵ liên quan đến chiến xa, đại bác, xe GMC, xưởng sửa chữa tu bổ cấp 1 cấp 2. Nhưng đó lại chính là sự kết hợp đặc biệt giữa đại tá quân cụ Trần Văn Trọng với nhạc sĩ Anh Việt đất Kiên Giang lấy vợ Huế mà tôi gặp lại ở đất San Jose vào năm 1976.

 

 

Ba ông đại tá đi xin Job ở San Jose


Vào những ngày khác nhau cuối năm 1976 đầu năm 1977, học khu San Jose mướn được 3 ông gốc nhà binh. Ba ông đại tá đi xin việc. Hỏi ngày xưa ở Việt Nam làm nghề ǵ. Nói thật bác Trọng e rằng Mỹ chả mướn. Nhưng bác Nhơn vẫn khai là thống đốc Hậu Nghĩa, sau đổi về thống đốc Biên Ḥa. Hoa Kỳ hết sức kính trọng. Khi tôi vào nhận việc Teacher Aid th́ đă có sự hiện diện của đại tá Mă Sanh Nhơn tại San Jose High. Ông hơn tôi vài tuổi, lại thâm niên quân ngũ, vào làm trước mấy tuần nên ra cái điều thông thạo chỉ dẫn đàn em đâu ra đấy. Rồi chúng tôi cùng lên thăm ông đại tá Trần Văn Trọng làm ở trên văn pḥng học khu. Ba anh em làm ăn lai rai, gặp nhau nói chuyện thời thế, nghĩ đi nghĩ lại tuy chạy thoát nhưng cũng cay đắng ngậm ngùi. Ông Nhơn nói là trước khi vào đây làm moa đi chùi toilet mấy tháng cho trường học. Tôi khai là đă làm thợ sơn gầm xe ở Illinois. Bác Trọng không nói ra nhưng xem chừng công việc cũng không khá hơn chúng tôi.
Rồi chúng tôi tổ chức văn nghệ Tết, những cái Tết đầu tiên. Ba ông sĩ quan đều là trung niên tráng sĩ đi sưu tầm bài hát để dạy học tṛ. Lúc đó nghề của chàng nhạc sĩ được đem ra sử dụng và bác Mă Sanh Nhơn xem ra cũng có khá nhiều ư kiến. Anh em làm việc gần nhau bên lề của ngành giáo dục tại Hoa Kỳ, lănh lương tối thiểu được vài năm th́ ba chàng hiệp sĩ lại chia tay mỗi người một ngả. Lâu lâu vẫn gặp nhau ở những tiệm ăn đầu tiên tại San Jose. Bác Trọng có tiệm chạp phô rất mới mẻ và nhỏ bé ngay ở góc đường số 4 và đường Santa Clara. Anh em gọi là chợ Mê Kông, gợi nhớ gịng Cửu Long của quê hương đất nước.
Tôi làm ở cơ quan IRCC có cho ra đời một bản tin hàng tháng đầu tiên đặt ở chợ Mêkong của nhạc sĩ Anh Việt. Giá bán ủng hộ 10 xu, nhưng 5 xu cũng OK mà lấy luôn cũng được. Đó là bản tin Việt ngữ đầu tiên của cả miền Bắc California với tên là Về Nguồn. Tiếp tục được một năm th́ chấm dứt dành đất cho các tay chuyên nghiệp làm báo ngon lành hơn.
Thấm thoát đă 30 năm trôi qua, Bác Mă Sanh Nhơn bị bệnh tim ra đi từ sớm, cả bác Trọng và tôi có dự đám tang. Nhớ lại thời xưa cùng một lượt c̣n có đại tá Ngô Như Bích. Bác Bích chỉ ở San Jose một thời gian và bây giờ đă thành một nhà sư qui y xây dựng một ngôi chùa ở San Diego. V́ vậy quay đi quẩn lại chỉ có 3 ông bạn già có mặt từ đầu. Bây giờ đi mất hai, chỉ c̣n một.

 


Món nợ sau cùng


Năm ngoái phu nhân bác Trọng có nói chuyện với tôi về lịch sử gịng họ Nguyễn của bà tại kinh đô xứ Huế. Chị có nhũ danh là Nguyễn thị Ngọc Oanh. Khi làm thơ có bút hiệu là Tố Oanh. Họ nội ḍng dơi Nguyễn Văn Tường, họ ngoại ḍng dơi Phan Thanh Giản. Chị có cả một hồ sơ thanh minh cho cụ tổ 5 đời là ngài Nguyễn Văn Tường. Bác Anh Việt qua điện thoại năm 2007 có vẻ rất quan tâm đến công việc của phu nhân nên nhắc tôi khi có dịp, sẽ giới thiệu trên báo chí với bà con hải ngoại về câu chuyện lịch sử của họ hàng nhà vợ. Bây giờ bác đă ra đi. Nói về sự nghiệp âm nhạc 30 năm đă có cánh văn nghệ sĩ. Về chuyện khóa 1 Nam Định đă có quí niên trưởng hội ái hữu tại địa phương. Chuyện quân dụng đă có anh em quân cụ. Tôi xin giăi bày chuyện của bác gái, gọi là trả nợ ân t́nh. V́ hai bác đă có dịp đến nhà cháu, dự trù cả chuyện sui gia. Duyên nợ đôi trẻ không thành, nhưng t́nh di cư tỵ nạn giữa anh em th́ vẫn c̣n nguyên. Lại thêm mối liên hệ đồng hương Rạch Giá của nhà tôi với ông anh văn nghệ. Vậy th́ bây giờ tôi giới thiệu chuyện của Bác gái đây nhé, gọi là thi hành “theo lời ủy thác của người ra đi”.

 

 

Mở hồ sơ lịch sử


Số là cuối đời vua Tự Đức, trong triều có hai vị công thần. Đó là các ngài Nguyễn Văn Tường và Tôn Thất Thuyết. Ông Tường là đệ nhất phụ chính, thượng thư đầu triều, tương đương với thủ tướng đương thời. Ông Thuyết là đệ nhị phụ chính, nguyên là binh bộ thượng thư. Khi vua băng hà mọi việc trông cậy vào các vị quan phụ chính và triều đ́nh đề cử người kế vị. Bên trên c̣n có mẹ vua là bà Từ Dũ.
Đất nước đang gặp lúc khó khăn. Bên trong th́ giặc cướp. Bên ngoài th́ Pháp đang t́m đường mở thêm cuộc xâm lăng. Binh lực triều đ́nh th́ yếu kém, vơ khí thô sơ. Tất cả chỉ c̣n con đường đấu tranh chính trị.
Ngày xưa, lúc c̣n học tiểu học rồi lên trung học chúng ta ai cũng c̣n nhớ đến giai đoạn vua Hàm Nghi lên ngôi. Đó là thời kỳ Pháp chiếm đóng thành Huế. Quan phụ chính Tôn Thất Thuyết chủ chiến đă khởi động cuộc phản công. Việc không thành nhà vua và Tam Cung Lục Viện cùng toàn thể triều đ́nh phải rời bỏ kinh thành đi lánh nạn. Có hai quan đầu triều là Nguyễn Văn Tường và Tôn Thất Thuyết đi hộ giá.
Sau một thời gian, ông Thuyết dẫn đoàn binh hầu cận và hoàng gia đến Quảng Trị. Ông Tường liên lạc về đầu hàng quân Pháp. Trang sử khép lại tại đây. Ghi lại rằng Tôn Thất Thuyết phù vua nổi dậy. Nguyễn Văn Tường phản quốc theo Tây.
Từ đó về sau, những đoạn sử Việt vắn tắt dành cho những học tṛ tiểu học thế hệ này qua thế hệ khác vẫn chỉ ghi lại chừng đó. Con cháu của ḍng họ Nguyễn Tường khắp bốn phương trời vẫn c̣n đeo măi nổi oan khuất của tổ tiên là ngài Nguyễn Văn Tường. Biến cố đă xẩy ra hơn 100 năm. Ngày nay con cháu ngài Nguyễn văn Tường đă đến đời thứ bẩy.
Trong những năm gần đây, tại Việt Nam nhà sử học bắt đầu xa lánh ảnh hưởng của cộng sản giáo điều, xem lại tài liệu để đặt ra các nghi vấn của thời kỳ cận đại. Tại sao ngài Nguyễn văn Tường đầu hàng theo Pháp mà lại bị Tây bắt đi đầy tại Tahiti. Hội nghị các sử gia đầu tiên tại Sài G̣n vào năm 1991 mới hé mở đôi chút ánh sáng vào vụ án bán nước cầu vinh của tiền nhân họ Nguyễn ở cuối thế kỷ thứ 19. Năm năm sau, 1996, vụ án lịch sử được mở ra lần thứ hai với tên chính thức của cụ Nguyễn văn Tường được cứu xét. Nhưng lạ lùng thay, không phải các học giả Việt Nam từ Sài G̣n đến Hà Nội lên đường đi truy tầm biên khảo mà chính gia đ́nh hậu duệ con cháu năm sáu đời phải tự đi t́m tư liệu. Cháu gái đời thứ 5 là chị Ngọc Oanh bắt đầu mở hồ sơ của tiền nhân Nguyễn văn Tường. Quyết tâm đi t́m dấu vết của người xưa để soi sáng lịch sử. Một công việc lạ lùng khó khăn, không ai có đủ ư chí để bắt đầu. Nhưng chính người con gái của bác Anh Việt, Trần văn Trọng mới thực sự là cô gái cứng đầu đă làm nên chuyện lớn. Cháu Trần Nguyễn Từ Vân đă bỏ ra 7 năm trời để giúp mẹ hoàn thành sứ mạng. T́m lại dấu vết của người xưa. Nơi ông cố bị đi đầy, t́m hiểu về cuộc sống hàng ngày của ông cho đến khi qua đời. Di tích mộ phần, việc cải táng đem về Việt Nam và đặc biệt t́m đủ các văn kiện lịch sử của Pháp thời kỳ mới chiếm đóng Đông dương. Mẹ con xin vào lục lọi các văn khố của bộ ngoại giao, bộ hải quân, lục quân và các trung tâm văn khố từ Pháp quốc đến Tahiti là nơi ngài Nguyễn văn Tường đă sống những ngày cuối cùng. Suốt bao nhiêu năm tháng dài, những chuyến đi vượt đại tây dương, biết bao lần phải ghé ở hải đảo. Sống với mớ hồ sơ cũ đă vàng úa, những tấm h́nh xưa chụp lại. Sau cùng, công khó được đền bù. Ngày 2 tháng 7-2002, hội nghị lịch sử họp tại Thừa Thiên cứu xét các tài liệu của những người con gái 5 và 6 đời của cụ Nguyễn đă chính thức kết luận ngài là vị công thần của quốc gia, được chính thức tôn vinh. Hy vọng là từ nay, sử sách các lớp của thế hệ sau này sẽ không c̣n làm buồn ḷng con cháu ḍng họ Nguyễn Văn…


Và ông nhạc sĩ Anh Việt họ Trần, cháu rể đời thứ 5 của ngài Nhiếp chính thượng thư Nguyễn văn Tường, ra đi từ San Jose khi về cơi vô cùng, gặp được tiền nhân bên họ nhà vợ, sẽ có dịp kể rơ nguồn cơn.

 

Tiễn bác ra đi, xin giới thiệu chuyện nhà trăm năm trước, gọi là hoàn tất lời ủy thác cuối cùng, mong bác b́nh yên ở chốn ngàn năm vĩnh cửu.

 

Giao Chỉ (San Jose)

 

 

 

 

tưởng niệm nhạc sĩ Anh Việt

góp hương

art2all.net