Lương Tố Nga

 

 

MỘT LỚP TRƯỞNG KHÁC THƯỜNG

 

Chương 4, 5, 6

            

 


CHƯƠNG 4



Y B’Rơ hiểu rơ câu hỏi. Không ngại ngùng, anh kể ra một dọc như đọc bài :

- Thưa cô. Mỗi ngày em thức dậy lúc gà gáy lần đầu tiên. Em nấu nồi cháo cho heo nó ăn, cho gà nó ăn, cho cha em ăn, cho...  

Tiếng thằng Lú cắt ngang với giọng lè rè :

- Cha anh ăn cám heo hả?

Có vài tiếng cười h́ h́ phụ họa. Cô giáo trừng mắt nh́n về phía cuối lớp. Y B’Rơ kể lể tiếp :

- Rồi em ăn vào cái bụng. Rồi em mặc áo quần chạy tới trường...  

Có tiếng đứa nào đó cười hê hê rồi nói leo :

- Bộ trước đó không mặc áo quần hở, cha nội ?

Cô giáo tức giận đập thước kẻ lên bàn Y B’Rơ:

- Im lặng đi. Một lần nữa làm ồn như thế cô cho cả đội một điểm xấu.

Y B’Rơ lại tiếp tục ê a :

- Băi học, em chạy ra chợ...  

Có đứa nào lại cướp lời ;

- Chợ cũng băi luôn rồi c̣n mua cái ǵ ?

- C̣n chứ, tôi chạy lên chợ trên kia mà.

Thằng Lâm lè lưỡi, than thầm, chạy hơn một cây số nữa lận đó. Cô giáo nghe với gương mặt trùng xuống, không để ư nữa những lời x́ xầm, to nhỏ quanh lớp. Cô chỉ chú tâm vào từng lời giản đơn Y B’Rơ thốt ra :

-, . . rồi em nấu cơm cho cha ăn no cái bụng, em no cái bụng. Xế chiều, em ra nương cuốc đất, tưới nước...  

Cô giáo đưa tay ngăn lại :

- Cô biết rồi, nghĩa là em làm việc ở nhà rất vất vả chớ ǵ ?

Cô ra hiệu cho Y B’Rơ ngồi xuống. Trở về bàn ḿnh, cô đập thước kẻ một tiếng, nhẹ thôi nhưng đủ để cả lớp im phăng phắt hướng mặt vào cô. Cô nh́n lướt một ṿng lớp bằng đôi mắt nghiêm nghị mọi khi, nhưng hôm nay h́nh như có ǵ loang loáng nước :

- Các em ! Các em thấy đó. Em Y B’Rơ đă làm việc cật lực suốt ngày, vậy mà bài học vẫn thuộc, bài làm vẫn đầy đủ. Đi học vẫn đều đặn. Việc học tiến bộ rơ rệt. Một học sinh như thế đáng cho các em noi gương, sẵn ḷng giúp đỡ, yêu thương. Vậy mà...  

Cô giáo tiếp tục giảng luân lư, thằng Lâm nghe bằng lỗ tai này rồi cho lọt lỗ tai kia. Nó bận nghĩ ngợi. Những lời nói thô thiển, thật thà của Y B’Rơ làm cho trái tim nó bức rức một mối thương cảm.

Nó nhớ hôm kia leo trộm cây nhà bác Phó đầu xóm. Ham với tay cố hái trái ổi chín trên cao, nó tuột chân, mất đà té nhào xuống đất. Đầu gối nó đau điếng y như ai lấy tay bẻ ĺa ra. Nó đang ôm chân nhăn nhó th́ Y B’Rơ không biết từ đâu xề ra. Không cần hỏi han, anh xăm xoi cẳng chân thằng Lân một lát, nói nhát gừng :

- Trật khớp. Về nhà tôi.

Dứt lới, anh cúi xuống, vác thằng Lâm lên vai, sải bước như bay. Về tới nơi, đặt Lâm ngồi xuống sàn nhà, Y B’Rơ chạy vội vào góc bếp, lục lọi một lát, anh đem ra một chai nhỏ. Đổ một ít nước màu nâu sền sệt ra bàn tay, anh xát thật lẹ lên quanh đầu gối sưng vù của Lâm. Lâm cố cắn răng chịu đau. Chợt, nó hét lên inh ỏi khi Y B’ Rơ bất th́nh ĺnh giật đùi chân nó một cái rất mạnh, Tức th́, Lâm hết đau. Một giọng nói rền rĩ phát ra từ pḥng trong :

- Con ơi, cái ǵ ồn ào vậy con?

- Không có ǵ đâu cha à.

- Cha anh ở trong đó phải không ?

- Ừ.

Lâm đứng lên, đi tới đi lui, vẻ dễ chịu. Nó toét miệng cười nh́n Y B’Rơ, nói nịnh :

- Anh Rờ giỏi ghê nha, hơn cả Bác sĩ thành phố nữa đó.

- Cái này trên buôn tôi ai cũng biết làm mà.

Rồi anh vổ vai Lâm, nghiêm mặt :

- Ăn trộm xấu lắm. Cái bụng tôi không ưng.

Ngớ mặt 3 giây, thằng Lâm nhớ ra vụ hái trộm ổi hồi năy để rồi xảy ra nông nỗi này. Nó vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên. Sao anh ta biết ḿnh hái trộm hay vậy cà ? Liếc mắt thấy vẻ mặt của Lâm, Y B’Rơ giải thích :

- Tôi biết nhà đó không phải nhà của tṛ, của mế Phó. Sáng nay Chủ nhật, mế kêu tôi tới sửa cổng rào cho mế, rồi mế đưa gạo đem về cho cha.

Có dịp để đánh trống lăng vụ hái trộm, thằng Lâm chỉ tay vào pḥng trong :

- Cha anh đó phải không?

Y B’Rơ gật đầu. Lâm đưa mắt nh́n cánh cửa khép hờ. Ṭ ṃ, nó rón rén lại bên, ghé mắt nh́n. Một người đàn ông đang nằm đắp chăn lên tận cổ, ngước mặt chăm chăm nh́n trần nhà, trông thật bịnh hoạn. Lùi xa khỏi cửa, Lâm nh́n quanh quất. Bây giờ, nó mới nhận ra vẻ quạnh quẽ, nghèo nàn của cảnh nhà Y B’Rơ. Nghèo hơn cả nhà Lâm nữa kia.

Nơi đây không tủ, không giường, không bàn ghế. Có lẽ ngoài cái giường gỗ nhỏ bé giành cho người cha là thứ đáng giá hơn cả. Đêm đến, Y B’Rơ học bài ở đâu ? Ngủ ở đâu ? Nó bỗng động ḷng thương người bạn mới thân.

Y B’Rơ để mặc Lâm đứng ngơ ngẩn giữa nhà. Anh lui vào góc bếp, lúi húi thổi cơm trưa. Lâm tới gần, ngồi xổm bên cạnh, khẻ khàng hỏi :

- Anh Rờ ơi, sao anh chả giống cha anh chút nào. Ông ấy trông trắng như người Kinh mà anh lại đen thui.

Biết lỡ lời, nó vội nói chữa :

- Anh th́ lại giống y người Thượng.

Y B’Rơ gật đầu, mặt anh buồn hẳn đi, yên lặng ngồi bó gối khá lâu. Anh nh́n chăm chú vào ngọn lửa bùng lên trong ḷ. Bỗng Y B’Rơ thốt ra lời :

- Tôi nhớ quá, nhớ tía mế, nhớ buôn làng tôi quá.

- Ủa ? Không phải đây là nhà của anh sao ?

- Không, cái này không phải nhà tôi. Cái ông kia không phải tía tôi. Ông là cha nuôi.

- Ủa ?Sao anh lại...  

Vẫn nh́n ngọn lửa, Y B’Rơ nghĩ thầm. Chao ! Sao tôi thấy cái bụng nặng nặng như ai khiêng đá bỏ vào. Tôi chỉ ưng mổ cái bụng, lôi cái cục đá ra ngoài. Chao ! Sao tôi khó chịu cái bụng quá.

Đột ngột, Y B’Rơ xoay hẳn người lại, nắm chặt hai vai Lâm, hỏi :

- Tṛ Lâm, cái bụng tṛ có ưng nghe tôi kể chuyện của tôi không ? Cái chuyện nó nằm trong này này. Tôi kể tṛ nghe, bụng tôi hết nặng.

Thế rồi, Y B’Rơ kể câu chuyện đời anh cho Lâm nghe. Một câu chuyện cảm động, anh chưa hề kể cho ai trong làng này cũng như bạn bè nghe.

 

- Ê ! Ngủ gật hả mày ?

Thằng Tùng ngồi kế bên đập một cái mạnh lên vai Lâm. Thằng bé giật ḿnh, chớp chớp mắt. Măi hồi tưởng chuyện cũ, nó quên mất hiện tại. Thằng Tùng ghé vào tai Lâm th́ thào :

- Mày thuộc bài Sử kư không hả ?

Lập tức thằng Lâm ngước mặt nh́n lên bảng đen, run giọng hỏi :

- Bộ làm bái kiểm tra hả mày ?

- Không, nếu mày không thuộc bài th́ tao hú hồn giùm mày. Cô giáo không ḍ bài. Bị phạt hết cả giờ, chỉ c̣n thời gian chép bài mới thôi.

Trống trường vang lên một hồi dài báo hiệu băi học. Y B’Rơ vội cắp mấy cuốn tập vào tay, chạy lên. Đứng trước mặt cả lớp, anh điều khiển bọn trẻ con từng bàn một lần lượt ra khỏi pḥng học. Mải làm nhiệm vụ, anh không chú ư cái liếc mắt, bĩu môi đầy căm ghét của thằng Tấn.

Đợi các bạn cùng trường tản ra, về hết, thằng Tấn đến ngồi phệt xuống băi cỏ bên gốc cây phượng già trước cổng trường. Nó hăy c̣n ấm ức trong ḷng nên quên cái bụng lép kẹp đang ̣ng ọc đ̣i ăn. Đến lúc này, nó vẫn không hiểu v́ sao cô giáo lại tin cậy cái thằng đần lớn xác mà ngu như ḅ đó. Cái thân th́ gà tồ như anh chàng 16. 17 tuổi mà cái óc nhỏ như hột đậu phụng, ngờ nghệch, ngốc ngếch như đứa lên 3. So ta đây, năm nay đúng 11 tuổi mà khôn gấp thằng chả cả chục lần. Vậy mà cô lại không thừa nhận giá trị của nó, hạ bệ nó cái rụp ngay ngày đầu thằng chả mới về trường. Một thằng đầu ḅ, đầu bướu mà cô giao cho môt nhiệm vụ quan trọng, nghĩ có tức không kia chớ. Nếu không có thằng oắt đó, ư quên, thằng tồ đó th́ thằng Tấn vẫn là lớp trưởng hét ra khói, y như Đinh Bộ Lĩnh trong bài Sử kư nó đă học. Nó nói ǵ, tụi bạn trong lớp cũng nghe theo răm rắp, sẵn sàng phục dịch cho nó mỗi khi nó cần ǵ.

Một điều không hiểu nổi. Mỗi khi Tấn t́m cách cḥng ghẹo cho thằng đầu ḅ tức điên lên chơi th́ y như rằng, chục lần làm một, thằng ḅ chẳng điên lên th́ chớ, lại nhe răng trắng nhỡn ra, cười hềnh hệch, vẻ khoái chí như thể thằng Tấn vừa thọt lét hắn vậy. Nếu chẳng may cô giáo bắt gặp những tṛ quái ác của nó, tức th́ cô lên tiếng rầy nó ngay. Có khi cô hăm cho nó một con số 0 hạnh kiểm. Mà đă có số 0 hạnh kiểm, coi như tàn đời. Như sáng này nè. Cô giáo phạt đứng cả lớp v́ tội nó chun mũi, chê thằng đầu ḅ “ hôi thúi ŕnh “ khiến cả lớp giận nó. Để trả đũa, tụi nó chẳng thèm nói chuyện với Tấn nữa. Lúc băi học cũng chả đứa nào rủ nó về cùng. Từ lúc có thằng đầu ḅ về đây mới có hiện tượng đó, chớ ngày trước th́...   đừng có ḥng!

Thằng Tấn mụ người đi với những bực tức, hằn học. Bỗng bàn tay của đứa nào đó đập mạnh lên vai làm nó nẩy người. Thằng Khanh đứng cạnh cất giọng bỡn cợt :

- Đại huynh. Chưa về hả ? Sáng nay thằng đàn em này không thuộc bài, may nhờ huynh làm cả lớp bị phạt, cô không ḍ bài. Đỡ chi lạ. Cảm ơn huynh nhá.

- Nghe thằng Khanh xưng hô với ḿnh như thế, thằng Tấn thấy vui vui. Trước đây bọn thủ hạ thân tín của Tấn có 4 đứa : Lâm, Xú, Việt và Khanh. Là những đứa rất khoái đọc truyện cổ tích, chơi đồ chơi của Tấn. Kể từ lúc Y B- Rơ xuất hiện, bọn nó lờ dần thằng Tấn, chỉ có Thằng Khanh c̣n trung thành với nó.

Chợt nghĩ đến một tṛ đùa mới, Tấn kéo tay thằng Khanh ngồi cạnh : 

- Nè Khanh. Mày có công nhận rằng thằng đầu ḅ hôi thúi ŕnh không ?

- Có chứ. Anh ấy hôi mùi mồ hôi nắng đó mà. Suốt ngày ngoài nương dầm nắng, sao không hôi chớ.

- Không phải đâu, tại hắn ở dơ. Suốt một tuần mới thay áo quần một lần. Tao nghi hắn chỉ có độc một bộ đồ đó thôi. Mày không thấy sao ?

- Thiệt hả ?

- Th́ đó, Hồi nào giờ cứ áo thun đỏ, quần rin xanh rồi quần rin xanh, áo thun đỏ. Chẳng có ǵ khác.

- Ừa hé. Bộ anh ta không có áo quần mặc nhà thay đổi sao chớ ?

- Có, chỉ độc một cái khố.

- Vậy hả ? Tội anh Rờ quá. Chắc nhà ảnh nghèo lắm.

- Tội cái ǵ, Cho đáng kiếp. Tao định thế này nghe...  

Thằng Tấn đưa mắt nh́n quanh sân trường vắng hoe, chợt nó im luôn khi thấy thằng Lâm từ pḥng hiệu trưởng vội vă bước ra. Vẫn giữ cái giọng trưởng lớp, thằng Tấn hoạch họe :

- Ê thằng oắt ! Mày làm cái ǵ trong pḥng hiệu trưởng đó ?

- Thầy hiệu trưởng kêu tao xếp chồng hồ sơ vào tủ. Mày quên hôm nay đội ḿnh trực trường à ? Vậy chớ hai đứa mày làm ǵ ở đây chưa về ?

- Làm ǵ kệ tía bọn tao.

Nói xong, Tấn đứng lên, kéo thằng Khanh bỏ đi. Thấy hai đứa vừa đi vừa th́ thầm to nhỏ, thằng Lâm gai mắt lắm. Không biết chúng nó bàn bạc việc ǵ bí mật mà không cho nó hay. Từ lúc thấy nó chơi thân với Y B’Rơ, thằng Tấn ghét nó thấy rơ, c̣n dọa rằng ” mày chơi với thằng đầu ḅ đó có ngày nó thư mày chết ngắt ngứ”.

Có bữa, Tấn nói, vẻ hiểu biết ghê lắm :

- Người Thượng có bùa ngăi trong người. Mỗi khi muốn hại ai, họ THƯ người ấy.

Thư có nghĩa là họ nh́n chằm chằm vào bụng người họ muốn hại. Ít hôm sau, bụng người đó trương ph́nh lên và chết. Mổ bụng người ấy ra sẽ thấy cơ man nào là kim tây, đinh sét, chuột chết, thằn lằn, rắn rít. Có khi nguyên cả cuộn thép gai trong đó.

Không tin điều phi lí đó, nó vẫn sợ. Mỗi lần đứng cạnh Y B’Rơ, thằng Lâm cố tránh không để anh ta nh́n thẳng vào bụng ḿnh. Tuy vậy, nó vẫn tin không bao giờ Y B’Rơ hại ai. Anh ấy hiền như cục đất, chưa hề làm buồn ḷng người khác, nói chi chuyện thư cho người ta chết.

Anh không hại ai, không ghét ai chứ người ghét anh, muốn hại anh th́ đă có. Chẳng phải thế sao ? Nh́n cái vẻ cặp kè lấm la, lấm lét của thằng Tấn, thằng Khanh hồi năy, h́nh như đang âm mưu ǵ đó để phá anh Rờ cũng nên.

Nghi ngờ lắm, thằng Lâm định méc cô hoặc báo trước cho Y B’Rơ đề pḥng, nhưng thôi. Nó ngại làm mất ḷng thằng Tấn. Nó vẫn muốn chơi thân với Tấn để được đọc truyện thiếu nhi. Nó mê đọc lắm mà. Ba thằng Tấn làm việc ở thành phố, mỗi tuần về quê thăm nhà đem theo biết bao nhiêu là sách truyện và đồ chơi. Mỗi lần đến nhà Tấn, đứa nào cũng được tha hồ...   Thằng Lâm không muốn nghỉ chơi thằng Tấn cũng không muốn nghỉ chơi anh Y B’Rơ. Ước ǵ thằng Tấn biết thương mến anh Y B’Rơ th́ hay biết mấy.

Ḷng vừa buồn bực vừa nghi ngại, thằng Lâm ôm cặp lủi thủi đi theo hai đứa kia một quăng khá xa.
 

~~oo))((oo~~

 

CHƯƠNG 5


 

Thằng Tấn ghị đầu thằng Khanh sát vào lỗ trống hàng rào, th́ thào:

- Mày nghe chưa ? Trong nhà vẫn c̣n tiếng lục đục, chắc là thằng đầu ḅ chưa ra khỏi nhà đâu. Ráng chờ thêm tí nữa.

Hai thằng bé cúi khom người bên hàng rào kẽm gai phủ đầy dây leo hoa b́m b́m tím, lom lom nh́n vào nhà Y B’Rơ.

Chiều qua, bọn chúng đă bàn kế hoạch, sáng hôm nay chủ nhật không phải đến trường. Y B’Rơ thế nào cũng ra nương làm cỏ, tưới nước.   Đợi đến lúc đó, hai đứa sẽ lẻn vào nhà, và...   Chợt, Thằng Tấn bấm tay bạn. Trong kia, cửa chính mở rộng, Y B’Rơ mặc độc chiếc khố dệt tay rằn ri đă bạc màu, khép chặt cánh cửa, vác cuốc đi ra. Mặt anh tươi tỉnh, ngước nh́n trời một lúc rồi tiến thẳng về phía khu đất xa xa đầng kia.   Tấn bấm tay bạn lần nữa, toét miệng cười :

- Hay quá, Hắn ta chỉ mặc khố.

Đợi Y B’Rơ khuất dạng, hai đứa phóng qua chỗ hàng rào thấp lè tè, rón rén từng bước một vào tới sát cửa nhà.   Thằng Tấn mở khẻ cánh cửa. Tiếng bản lề rít lên, nó giật ḿnh, lắng nghe. Trong kia, tiếng húng hắn ho, rồi tiếng nói khàn khàn vọng ra :

- Con chưa ra vườn hả con ? Thôi, nghỉ một bữa, ở nhà ôn tập đi con ạ.

Câu nói nhắc thằng Tấn nhớ ra, tuần sau lớp nó bắt đầu thi học kỳ một, vậy mà giờ này thằng đầu ḅ vẫn vác cuốc ra nương. Trong khi đó, hai đứa nó bỏ phí th́ giờ cho một âm mưu trả thù vặt. Tự dưng , nó chùn chân v́ xấu hổ, nhưng rồi tự ái trong nó vẫn mạnh hơn. Tấn đưa ngón trỏ lên môi, mắt ngó quanh quất. Lần đầu tiên đến đây, nó chưng hửng v́ sự trống vắng, tiêu điều của ngôi nhà rộng. Thằng Khanh ghé vào tai nó:

-Thôi Tấn à, ḿnh về đi. Nhà anh ấy nghèo quá,

Thằng Tấn cau mặt :

- Đă vào hang cọp mà lại...  Đi t́m đi.

- Nhưng trong này có ǵ đâu mà t́m ? Nhà trống hoác à.

- Có lẽ ngoài kia, phải có ǵ đó.

Thằng Tấn hất mặt về phía nhà sau. Hai đứa nhẹ nhàng cố mở cánh cửa hẹp bên hông nhà. Nơi đây, một mái hiên chất đầy rơm rạ và củi khô. Chúng thấy một dây phơi áo quần c̣n sủng nước bên cạnh chuồng heo. Hai con heo trắng c̣n nhỏ đang hụp mặt trong máng đầy thức ăn, không thèm để ư đến hai tên trộm oắt con đứng xớ rớ quanh đó, đang định làm ǵ.

- Đây nè, Khanh!

Thằng Tấn khẽ reo khi nhận ra bộ áo quần đi học thường ngày của Y B’Rơ giữa những tấm áo quần khác, nó đoán là của người cha anh ta. Vội vàng kéo bộ đồ xuống, thằng Tấn cuộn cả lại. Miệng cười đắc ư, nó th́ thầm :

- Tao biết chắc thằng chả chỉ có mỗi một bộ đồ này để đi học. Tụi ḿnh giấu đi, thằng chả chỉ có việc đến trường bằng chiếc khố cũ mèm. Lúc đó, tha hồ cho cả trường cười ḅ.   

- Tao sợ anh ấy sẽ không đi học nữa đâu.

- Càng hay chứ sao !

Lát sau, hai đứa đă ung dung trên đường trở về nhà. Thằng Tấn ôm khư khư bộ áo quần ẩm ướt của Y B’Rơ trên tay, miệng cười khoái chí. Nó tưởng tượng tới cảnh tượng Y B ‘Rơ đến trường trần trụi với độc mảnh khố trên người, đi chân đất, tay ôm tập, chiếc đầu không mũ. Chắc buồn cười lắm đây!

Đúng như thằng Khanh dự đoán, sáng hôm sau, Y B’Rơ không đến trường.

Suốt buổi dạy, cô giáo có vẻ lo lắng. Ngay từ lúc chào cờ, thấy vắng bóng Y B’Rơ đứng cạnh cột cờ, cô giáo linh cảm có điều ǵ đó bất thường xảy ra cho Y B ‘Rơ.    Cô biết, nếu cần nghỉ học, bị bệnh chẳng hạn, em ấy cũng cố đến trường xin phép cô rồi mới yên ḷng về nhà nằm nghỉ. Bất cứ điều ǵ xảy ra khiến Y B’Rơ nghỉ học, khả dĩ cô c̣n chấp nhận được, nhưng nếu có một em nào đó bạc đăi em, khiêu khích em đến độ em phải bỏ học, cô sẽ không tha thứ.

Theo quan niệm của cô, Y B’Rơ là một học sinh đặc biệt, cần được giáo dục kĩ càng, thận trọng. Thận trọng như đối với chiếc b́nh pha lê dễ vỡ. Cô cho rằng Y B’ Rơ là người quen nếp sống vùng Tây nguyên, gần gũi với thiên nhiên, ít tiếp xúc nơi phố thị nên tâm hồn em ấy thơ ngây, mộc mạc như đứa trẻ mới lần đầu cắp sách đến trường. Tuy thế, em vẫn đủ thông minh để hiểu ḿnh đă quá tuổi vào lớp năm từ lâu, sẽ trở thành quái tượng, là mục tiêu cho mọi đùa cợt, chế giễu nếu em đến trường, đứng vào hàng ngũ của đám học tṛ không cùng trang lứa. Đă gần một tháng trôi qua, lớp Năm 4 chưa hề có vấn đề ǵ xảy ra có thể khiến cho Y B’Rơ phải nản ḷng, thất vọng muốn bỏ lớp ra đi. Nhưng hôm nay, em bị làm sao thế, hở Y B’Rơ ?

Trong giờ tập vẽ, mọi lần bọn trẻ vẫn vừa vẽ màu lên tập vừa t́m cách nghịch ngầm, bôi xanh, bôi đỏ lên mặt nhau. Hôm nay khác hẳn. Cả lớp như trong cơn buồn ngủ, ơ thờ, mệt mỏi. Thỉnh thoảng có đứa, ngưng vẽ, cắn bút nh́n về cuối lớp, chỗ Y B’Rơ từng ngồi mọi khi. Nét mặt càng thêm rầu rỉ.   

Ngồi tại bàn giáo viên, cô giáo tư lự chống tay lên cằm, cũng đưa mắt vào chỗ ngồi của Y B’ Rơ. Trong ḷng cô thấy tiếc. Tiếc cho đứa học tṛ bỏ dở dang năm học cuối cấp tiểu học. Tiếc cho riêng cô đă tưởng ḿnh sắp thành công trong cuộc dạy thử nghiệm một phương thức mới, dành cho một lớp học đặc biệt, khá kỳ lạ với một học sinh ... như trên trời rơi xuống vậy.   

Cô giáo mỉm cười v́ ư nghĩ ngộ nghĩnh của ḿnh. Bỗng cô đột ngột hỏi :

- Các em. Có em nào trong lớp biết nhà em Y B’Rơ không ?

Cả lớp ngước mắt lên nh́n cô, ngơ ngác. Cô nhắc lại câu hỏi, chỉ có bàn tay của thằng Lâm rụt rè đưa lên. Cô trách :

- Học chung lớp gần cả tháng mà các em không biết nhà bạn sao ?

Vậy là, nhiều lời xôn xao :

- Thưa cô, nhà anh Rờ xa lắm cô.   

- Thưa cô, tới nhà, sợ anh ấy thư bể bụng, cô.   

- Ảnh không cho tới nhà đâu cô.   

Cô giáo cau mày, đập thước kẻ lên bàn :

- Em nào muốn nói, đứng dậy nói rơ ràng cho cô nghe coi.   

Lập tức, thằng Tấn đứng lên, trịnh trọng thưa :

- Thưa cô. Em nghe nói anh Bờ Rờ không cho ai tới nhà, sợ cha anh ấy chết bất đắc ḱ tử ạ.   

- Sao ? Vậy nữa hả ?

- Thưa cô. Cha anh Bờ Rờ bị bịnh cao huyết áp nặng, liệt nằm một chỗ. Ảnh dọa ai tới gần làm ồn ào , cha anh lên máu chết, anh sẽ đập chết người đó luôn.  

- Thật hả ?

Cô giáo trợn tṛn mắt, nh́n măi thằng Tấn. Trời ! Thật vậy sao ? Cô quá vô t́nh với học tṛ của cô. Hoàn cảnh của Y B’Rơ có nhiều điều lạ lùng mà cô không hề biết.  

Cô đứng lên, nh́n vào chỗ thằng Lâm :

- Em Lâm. Trưa nay băi học, em đưa cô về nhà Y B’Rơ thăm gia đ́nh em ấy nhé.  

 

~~oo))((oo~~


CHƯƠNG 6

 


Trưa hôm đó, thằng Lâm nhận nhiệm vụ đưa cô giáo Lăm Thúy về nhà Y B’Rơ.  

Vừa mở cổng rào, thằng Lâm hét tướng :
- Anh Rờ ơi, anh Rờ ! Có cô giáo về thăm nè.   

- Nó vừa dứt lời, trong nhà có tiếng rú “Giàng ơi !” rồi im bặt.   

Hơi ngạc nhiên, cô giáo đưa mắt nh́n quanh trước khi tiến vào nhà. Thằng Lâm đập tay vào nắm cửa bằng đồng. Trong nhà vẫn yên lặng. Một lát sau có tiếng nói rền rền phát ra :

- Y B’Rơ đâu ? Có ai gọi cửa ḱa.

Thằng Lâm nói nhỏ :

- Đó là cha nuôi anh Rờ. Mà lạ quá cô ạ. Anh ấy có nhà, sao không ra mở cửa ?

Cô lo lắng :

- Hay em ấy bị bịnh ǵ nặng lắm, nằm một chỗ không dậy nổi ?

- Không phải đâu cô. Năy em có thấy một bóng người áp mặt vào cửa sổ hé mở, nh́n ra rồi biến mất. Cha anh Rờ không đi lại được đâu. Hay là em ṿng ra sau nhà xem sao.

Thằng Lân vọt lẹ đôi chân trần, quành lui ngă sau nhà. Một lát nó chạy trở ra, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nó cười gập cả người trước đôi mắt đầy kinh ngạc của cô giáo. Cỡ vài phút sau, nó mới nói được đứt quăng :

- Cô.. cô ơi ! Tức... tức cười...cười quá. Anh Rờ... Rờ sợ.. cô, núp sau chuồng heo.   

Mắt cô càng mở to :

- Ủa ? Sao lại sợ cô ? Cô chỉ đến thăm thôi mà, có làm ǵ đâu ?

Thằng Lâm thấy cô ngơ ngác càng cười già :

- Hà... hà...  ! Cô...  cô ơi ! Anh ấy... ấy không... không mặc... áo quần, chỉ...  chỉ mặc cái... khố ... khố thôi...  hà hà...  

Cô giáo đỏ rần mặt tưởng thằng Lâm giở lại thói ưa nói đùa trắng trợn. Cô có vẻ giận. Thằng Lâm không để ư, vẫn cười như nắc nẻ, nói tiếp ;

- Cô biết không ? Anh Rờ chỉ mặc mỗi chiếc khố rách. Có lẽ sợ cô quở, anh chui vô đống rơm sau chuồng heo.   Em kéo ra, kêu mở cửa cho cô vào. Anh không chịu, càng chui sâu hơn trong ụ rơm to tướng.

Cô giáo dịu mắt xuống, thắc mắc :

- Nhưng tại sao Y B’Rơ không mặc bộ áo quần đi học ra tiếp cô ?

- Anh ấy nói ăn trộm lấy mất rồi.   

- Ủa ? Bộ em ấy chỉ có mỗi bộ đó thôi sao ?

Lâm không cười nữa, đưa tay quệt những giọt nước mắt, v́ măi cười, tứa ra quanh mi tự lúc nào.  Nó thả giọng trầm :

- Anh Rờ nghèo lắm cô. Chỉ có một bộ áo quần đi học. Giờ bị trộm lấy mất rồi, anh đành nghỉ học.

Cô giáo cắn môi, suy nghĩ một lát :

- Em ṿng ra sau, vào nhà mở cửa. Cô muốn vào thăm cha Y B’Rơ.   

Cô giáo theo sau thằng Lâm đến bên cánh cửa vào pḥng cha Y B’Rơ. Bỗng một tiếng quát rất lớn vang lên sau lưng :

- Đứng lại ! Tiến thêm một bước, tôi đánh !

Cô giáo giật ḿnh dừng lại, quay người. Y B’Rơ đang đứng ở ngưỡng cửa bên hông nhà, trên tay cầm cây đ̣n gánh đưa cao, vẻ mặt dữ tợn như sẵn sàng giáng vào đầu bất cứ ai căi lời anh. Người anh đầy rơm rạ che phủ thân h́nh hầu như trống trải của anh. Trông dáng anh lúc ấy thật dị ḱ và buồn cười. Thằng Lâm vốn ưa cười lại không cười được. Nó bận ngạc nhiên. Cô giáo cũng không cười. Cô bận sợ hăi và giận dữ.  

Khi đă tỉnh người đôi chút, cô giật tay thằng Lâm, kéo ra ngoài, đi phăng phăng tới đầu ngơ. Măi đến khi đi trên con đê ven bờ ruộng, cô giáo chậm chân lại, buông tay Lâm ra. Thằng Lâm lén nh́n cô. Thấy gương mặt nặng nề, u ám, đôi mắt chớp chớp như muốn khóc, nó thương cô quá. Khe khẽ nắm bàn tay cô, nó an ủi :

- Cô ơi, không phải anh Rờ muốn hỗn láo với cô đâu. Anh ấy sợ cô đến bất th́nh ĺnh như thế sẽ làm chết cha anh ấy đấy.

Chẳng dè, câu nói của nó làm cô tím cả mặt lại :

-Em...  em nói sao ? Cô...  cô làm sao mà làm chết ông ấy được...  được chớ ?

Giọng cô ngắc ngứ như thể cơn giận đang chận ứ cổ họng :

- Cô chỉ định vào thăm ông, hỏi thăm vài câu để ông vui. Xem ông cần ǵ cô sẽ giúp. Thế thôi. Tại sao em ấy lại xem cô như kẻ thù chớ, lại vô phép với cô như thế chớ. Tại sao , hả ?

- Nhưng mà, thưa cô... 

Thằng Lâm bỗng nghĩ “Tại sao ḿnh không kể cho cô nghe những ǵ anh Rờ đă kể về hoàn cảnh đưa đẩy anh bỏ Tây nguyên về đồng bằng, săn sóc người cha nuôi bịnh hoạn với tất cả sự tận tụy như thế, may ra cô giáo nguôi cơn giận dữ chăng. “

Thật thế. Càng nghe Lâm kể, cô giáo như trút đi nỗi giận, thay vào một nỗi xót thương cùng cảm phục làm rưng rưng đôi mắt cô. Kể xong, thằng Lâm nắm chặt tay cô, ngước mắt nh́n vào mắt cô, nói rất ân cần :

- Thôi, cô ạ. Ḿnh quên chuyện anh Rờ đi. Bây giờ trưa lắm rồi, không có xe về thành phố đâu. Thôi th́ cô vô nhà em ăn cơm, nghỉ trưa, đợi chiều đi cùng chuyến với các thầy cô dạy xuất chiều cũng được, phải không cô ?

Cô giáo mỉm cười, âu yếm đưa bàn tay nhỏ nhắn vuốt vuốt món tóc ẩm ướt trên trán Lâm. Cô khen :

- Em ngoan lắm. Nhà em có xa đây lắm không ?

-Không, không. Không xa đâu cô ạ.   

Thằng Lâm tái mặt đi v́ mừng. Nó không ngờ cô chấp thuận lời đề nghị của nó nhanh chóng như thế. Chưa bao giờ gia đ́nh nó mời một cô, thầy giáo nào về nhà chơi, nói chi mời về ăn cơm. Nhà nó nghèo nên tía má nó ngại thầy cô chê cười.  Vậy mà giờ đây... 

Thằng Lâm chợt thót tim lại. Nó nhớ ra, ngày nào như ngày nào, hai bữa cơm nhà nó chỉ ăn toàn cơm độn khoai lang, rau muống luộc chấm mắm nêm. Trưa nay, lấy ǵ đăi cô giáo đây ? Ngước mắt nh́n cô, thằng bé rụt rè thưa :

- Thưa cô. Có khi nào cô ăn cơm độn khoai lang chưa ?

- Chưa, mà sao, em ?

- Có khi nào cô ăn cơm với rau muống luộc chấm mắm nêm, cay thiệt cay chưa ?

- Cũng chưa luôn !

Bất giác thằng Lâm nuốt nước miếng :

- Ngon lắm cô ạ. Ngon như là...  như là...  

Cô giáo cười cười, bẹo vào má nó :

- Ngon như, . .   thịt ḅ tái chấm mắm nêm chứ ǵ ? Chà, em quảng cáo hay lắm, làm cô đói bụng quá rồi nè.   

- Đi, đi nhanh lên cô. Em cũng đói bụng quá trời hà.   

Thằng Lâm nắm chặt tay cô, kéo đi như chạy. Nó cười rộng miệng măi, như chưa bao giờ được cười như thế. Cô giáo thật dễ thương và cũng rất dễ chịu nữa, chả giống chút nào cô giáo của những lúc đứng trước bảng đen, cái mặt cô cứ nghiêm nghị khiến trong bụng, nó sờ sợ ghê đi !

 

 


Trang trước                                                                   Trang sau

 

 

art2all. net