Nguyễn Bắc Sơn
CHIẾN TRANH VIỆT NAM VÀ TÔI
Lòng suối cạn phơi một bầy đá cuội Rừng giáp rừng gió thổi cỏ lông măng Đoàn quân anh đi những bóng cọp vằn Gân mắt đỏ lạnh như tiền sắc mặt Bốn chuyến di hành một ngày mệt ngất Dừng chân nơi đây nói chuyện tiếu lâm chơi Hãy tựa gốc cây hãy ngắm mây trời Hãy tưởng tượng mình đang đi picnic Kẻ thù ta ơi các ngài du kích Hãy tránh xa ra đừng chơi bắn nheo Hãy tránh xa ra ta xin tí điều Lúc này đây ta không thèm đánh giặc Thèm uống chai bia thèm châm điếu thuốc Thèm ngọt ngào giọng hát em chim xanh Kẻ thù ta ơi những đứa xâm mình Ăn muối đá mà điên say chiến đấu Ta vốn hiền khô ta là lính cậu Đi hành quân rượu đế vẫn mang theo Mang trong đầu những ý nghĩ trong veo Xem cuộc chiến như tai trời ách nước Ta bắn trúng ngươi vì ngươi bạc phước Vì căn phần ngươi xui khiến đó thôi Chiến tranh này cũng chỉ một trò chơi Suy nghĩ làm chi cho lao tâm khổ trí Lũ chúng ta sống một đời vô vị Nên chọn rừng sâu núi cả đánh nhau Mượn trời đất làm nơi đốt hỏa châu Những cột khói giả rừng thiêng uốn khúc Mang bom đạn chơi trò chơi pháo tết Và máu xương làm phân bón rừng hoang
*****
THẢO KHẤU
Buổi sáng xuất quân về hướng Bắc Âm thầm sương sớm tóan quân ma Qua cầu sông Lũy nhìn quanh quất Nước đỏ cầu đen chợt nhớ nhà
Nước reo bèo dạt mặt trời lên Khói núi lời ca chú dế mèn Có gió cao che đầu chiến sĩ Thanh cầu gõ súng nhạc leng keng
Vì sao ta tới đây hò hét Học trò bẻ bút tập mang gươm Tập uống máu người thay nước uống Múa may theo lịch sử điên cuồng
Vì sao ngươi đến đây làm giặc Đóng trò tráng sĩ lọan Xuân Thu Giận đời ghê những bàn tay bẩn Đưa đẩy ngươi trong cát bụi mù
Buổi chiều uống nước dòng Ma Hý Thằng Xuân bắn chết thằng Mang Khinh Hỡi ơi sống chết là mưa nắng Gió tối mưa đêm chớ lạnh mình
Đốt lửa đồi cao không thấy ấm Lính Chàm giận ghét Chế Bồng Nga Chiến chinh chinh chiến bao giờ dứt Sắt đá ồ sao lại nhớ nhà
*****
CĂN BỊNH THỜI CHIẾN
Một ngày chủ nhật phơi giày trận Ta bỗng tìm ra một vết thương Vết thương bàng bạc như là khói Ngưng đọng nhà ai ở cuối đường
Mày gởi một chân ngoài mặt trận Mang về cho mẹ một bàn chân Mẹ già khóc đến mù hai mắt Đời tàn trong lứa tuổi thanh xuân
Chiều chiều ngồi nhà hút ống vố Cao giọng ngâm chơi khúc cổ văn Chiến tranh xa tít như là mộng Thôi kể mày ra cũng yên phần
Ta may mắn tay chân lành lặn Nhưng tâm hồn trống rỗng bơ vơ Mỗi ngày chữa bệnh bằng ly rượu Tối nằm đánh vật với cơn mơ
Ta mắc bịnh ung thư thời chiến Thoi thóp còn một trái tim khô Sợ hãi con người hơn thú dữ Nhìn nơi nào cũng thấy hư vô
Mai kia trong những ngày ngưng chiến Ta chắc rằng không thể yêu ai Nhà thương điên nếu còn chỗ trống Xin chiếc giường cho xác tàn phai
Mai kia khi thành đồ phế thải Ta lên cao nguyên nằm dưỡng thương
Nguyễn Bắc Sơn
Mời đọc thêm :
|