A Love of My Life
I wish I were a poet like you, I would express my feeling for you in a
love poem. The next few days, we set out to do some serious shopping. We purchased all kind of books from “Tập Nói Tiếng Việt Trong 7 Ngày”, “Đọc & Viết Tiếng Việt Thông Thạo” to all kind of magazines such as Văn, Văn Học, Hợp Lưu, Gia Đ́nh Phụ Nữ, and picked up any free newspapers, magazines in the restaurants and/or in the oriental food markets. We also bought Anh-Việt Việt Anh tự Điển, Tự Điển Chính Tả Tiếng Việt... then some CD “Học Tiếng Việt”, CDs “Tân Nhạc”, CDs “Ngâm Thơ”, CDs “Kịch”, CDs “cải lương”... As a matter of fact we bought anything that beared the word Vietnamese on it... These stuffs filled up a half of my living room. First, I had to learn to say all kind of hello such as “chào ông, chào bà, chào bác, chào cô, chào em, chào anh...” to all kind of “dạ” like “dạ, dạ vâng, dạ đúng, dạ thưa đúng, dạ có, dạ không, dạ thưa không”. All of these are just for Yes or No. I always have a kick when using “Dạ không” because “Dạ không” is equivalent to “Yes No”, but it really means “No” in your culture. Then I learned to “ṿng tay” and “cuối đầu” each time I “chào” someone. I felt so awkward to “ṿng tay” because I have kind of long arms, it makes me feel like I was trapped by the cops. There are some words that I really have to either completely avoiding them or I have to real careful saying them, such as “Phúc” or “Các”. I had so much fun with learning and trying to pronounce correctly. Usually, I was beaten after each training section, my mouth, my tongue, and even my face were so tired from trying to “uốn lưỡi” to speak Vietnamese. After a few “lớp học”, my buddy started taking me around to his Vietnamese friend families, oriental markets, music shops, and Vietnamese restaurants so I can practice what I’ve learned so far. These practice trips are real helpful since it made me feel more confidenct. Eating Vietnamese food is a subject by itself. According to my buddy, I not only need to eat and get used to the taste and smell of the Vietnamese food, but also have to eat them with “ớt hiểm”. He said those who “ăn cay” are the jealous (or ghen) type of men, and “ghen” means “yêu”, because if you don’t “yêu” you don’t “ghen”. I had no problem with the food, they are actually very good and I love it, especially, they have very low calories, so I can eat all day without worrying put on any pounds. But the “ớt hiểm”, oh my gosh, it’s not just “cay” it’s burning “cay”. I don’t know if he pulled my legs that I have to eat “ớt hiểm” or not, but every time I bite on the “ớt hiểm”, my tears are running down and my mouth, my throat are on fire. Then I have to chuck down bottle after bottle of cold Heineken just to cool it off, so eventually I was drunk like a dog, I “cho chó ăn chè” or sometimes passed out on the floor. Each time my friend just shaked his head and said, “Đúng là mày bị bùa yêu của con nhỏ luật sư cà chớn rồi”. I was just like a “trẻ thơ” learning how to walk. I took one step at a time, slowly but surely, I “đi từng bước một” to win your family respect, from grandma, to parents to your siblings. I even made friend with your German dog. After that it is an easy road to your heart, and the rest is history.
Five years, my darling. Five precious years full of sweet and fun memories. Often, I just simply close my eyes and think of you. I would see you completely. If I think of summer, I see you lying on the beach, soaking up the sun. I would see your hair spread out on the sand and flutter slightly in the ocean breeze. I would see us walking hands in hands beneath the Milky Way in the summer nights. And I would see us making love for the first time in my mini van, during the fireworks of the evening 4th of July, five years ago.
When I think of Fall, I see you wandering through the woods, admiring
leaves turning colors, and I see you reading to me your new Autumn poem
you wrote the night before: Even when I am on the trip like today, far away from you, lonely in the hotel room at night, I often find myself wondering what you’re doing at this moment. I might imagine a simple things that you do. Combing your hair, washing your face, brushing your teeth, or writing at your desk. I also imagine you winked your eyes to send me a message, pouted your lips to show your “hờn giận”, or curled up on the couch when you want to be pampered with. These little things you did always made my heart warm.
My darling, what I really want to say is that you are my everything and
my dream. You always mean so much to me, you are a love of my life and I
couldn’t imagine a life without you. Nam
Người Yêu của Đời Anh
(dịch từ "A Love of My Life" by khêkinhkha) Em yêu quư, Đă rất khuya rồi; mọi thứ quanh đây đều im lặng ngoại trừ tiếng mưa rơi bên ngoài, trên mái nhà, trên cành cây và trên mặt đất. Cô đơn đang chiếm lấy tâm hồn anh, và anh khao khát sự ấm áp của t́nh yêu dịu dàng mà em đă trao cho anh kể từ khi chúng ta yêu nhau hơn năm năm trước đây. T́nh yêu mà trước đây anh chưa bao giờ cảm được trong cuộc đời ḿnh. T́nh yêu mà anh không thể diễn tả bằng lời. Nó chỉ là một cảm giác, một cảm giác sâu lắng trong tâm hồn, trong suy nghĩ và trong mọi khoảnh khắc của cuộc sống thường ngày của anh. Em hiện diện trong mọi thứ mà anh có. Mỗi khi nghĩ về em, anh luôn cảm ơn Chúa đă gửi thiên thần của Ngài xuống thế gian và trở thành một phần của cuộc đời anh. Anh sẽ không bao giờ quên rằng ḿnh đă may mắn thế nào kể từ ngày chúng ta yêu nhau. Anh ước ḿnh có thể làm thơ như em, để có thể bày tỏ cảm xúc của ḿnh với em trong một bài thơ t́nh.
Đă thực sự lâu như vậy rồi sao cưng yêu? Dù anh biết
thời gian qua nhanh, nhưng anh vẫn cảm thấy thật kỳ diệu khi cuộc sống
của anh đă thay đổi kể từ ngày anh gặp em tại buổi kư sách ở Barnes &
Noble. Từ xa, anh đă ngưỡng mộ mái tóc dài, đen bóng của em chảy xuống
vai và kết thúc ở đâu đó sau lưng. Đôi mắt to của em, màu đen pha lẫn
xám, rất khác biệt đối với phụ nữ phương Đông. Khi em ngước lên nh́n anh
từ bàn kư tên, anh cảm nhận được sự kỳ diệu trong đó. Đôi mắt ấy thực sự
đă hốt hồn anh. Anh c̣n nhớ em đă hỏi anh vài lần là em nên kư tên quyển
sách cho ai trước khi anh có thể trả lời: “Cho Joe, không… Ư anh là “Cho
Nam, với t́nh yêu…” Em mỉm cười, viết và kư tên... Rồi em nói, “Em thích
tên anh, anh trai em cũng tên Nam, nghĩa là Việt Nam…” “Anh cũng vậy, bố
anh đă đặt cho anh tên Việt Nam. Ông ấy yêu Việt Nam. Ông ấy đă ở đó vào
cuối những năm 60”. Vài ngày sau, tụi anh bắt đầu đi mua sắm những thứ cần thiết như đủ loại sách từ “Tập Nói Tiếng Việt Trong 7 Ngày”, “Đọc & Viết Tiếng Việt Thông Thạo” đến đủ loại tạp chí như Văn, Văn Học, Hợp Lưu, Gia Đ́nh Phụ Nữ, và nhặt bất kỳ tờ báo, tạp chí miễn phí nào trong nhà hàng hoặc trong các chợ thực phẩm Á Đông. Tụi anh cũng mua Anh-Việt Việt-Anh tự điển, Tự Điển Chính Tả Tiếng Việt... rồi một số CD “Học Tiếng Việt”, CD “Tân Nhạc”, CD “Ngâm Thơ”, CD “Kịch”, CD “Cải Lương”... Thực ra tụi anh đă mua bất kỳ thứ ǵ có chữ Việt Nam trên đó... Những thứ này đă chiếm một nửa pḥng khách của anh. Đầu tiên, anh phải học nói đủ kiểu chào như “chào ông, chào bà, chào bác, chào cô, chào em, chào anh...” và đủ kiểu “dạ” như “dạ, dạ vâng, dạ đúng, dạ thưa đúng, dạ có, dạ không, dạ thưa không”. Tất cả những điều này chỉ để nói "Có" hoặc "Không". Anh luôn cảm thấy buồn cười khi dùng “Dạ không” v́ “Dạ không” tương đương với “Có không”, nhưng thực sự nó có nghĩa là "Không" trong văn hóa của em. Sau đó anh học cách “ṿng tay” và “cúi đầu” mỗi lần anh chào ai đó. Anh cảm thấy rất kỳ cục khi “ṿng tay” v́ tay anh khá dài, nó khiến anh cảm thấy như ḿnh bị cảnh sát bắt giữ. Có một số từ mà anh thực sự phải tránh hoàn toàn hoặc phải rất cẩn thận khi nói, như “Phúc” hoặc “Các”. Anh rất vui khi học và cố gắng phát âm đúng. Thông thường, sau mỗi buổi học, miệng, lưỡi và thậm chí là khuôn mặt anh đều mệt mỏi v́ cố gắng “uốn lưỡi” để nói tiếng Việt. Sau vài buổi học, bạn anh bắt đầu đưa anh đi ṿng quanh thăm các gia đ́nh bạn Việt Nam của anh ấy, các chợ Á Đông, cửa hàng âm nhạc, và nhà hàng Việt Nam để anh có thể thực hành những ǵ ḿnh đă học được. Những chuyến đi thực hành này thực sự rất hữu ích v́ nó làm cho anh cảm thấy tự tin hơn. Ăn thức ăn Việt Nam là một vấn đề riêng biệt. Theo bạn anh, anh không chỉ cần ăn và làm quen với hương vị và mùi của thức ăn Việt Nam, mà c̣n phải ăn chúng với “ớt hiểm”. Bạn anh nói rằng những người “ăn cay” là kiểu đàn ông ghen tuông (hoặc ghen), và “ghen” có nghĩa là “yêu”, v́ nếu không “yêu” th́ không “ghen”. Anh rất mê đồ ăn v́ nó thực sự rất ngon, đặc biệt là chúng có lượng calo rất thấp, nên anh có thể ăn cả ngày mà không lo tăng cân. Nhưng “ớt hiểm”, ôi trời ơi, nó “cay” ra nước mắt. Anh không biết bản anh có trêu đùa anh hay không, mỗi khi anh cắn vào “ớt hiểm”, nước mắt anh chảy ra và miệng, cổ họng của anh như bị lửa đốt. Sau đó, anh phải uống hết chai bia này đến chai bia khác, nên cuối cùng anh say như một con chó, anh “cho chó ăn chè” hoặc đôi khi ngất xỉu trên sàn. Mỗi lần bạn anh chỉ lắc đầu và nói, “Đúng là mày bị bùa yêu của con nhỏ luật sư cà chớn rồi”. Anh chỉ giống như một “trẻ thơ” tập đi. Anh bước từng bước một, chậm răi nhưng chắc chắn, anh “đi từng bước một” để giành được sự tôn trọng của gia đ́nh em, từ bà, đến bố mẹ, anh chị em của em. Anh thậm chí đă kết bạn với con chó của em. Sau đó, đường đến trái tim em trở nên dễ dàng, và anh bắt đầu bước vào thiên đàng t́nh yêu. Năm năm, em yêu. Năm năm quư giá đầy kỷ niệm ngọt ngào, yêu thương và hạnh phúc. Thường th́ anh chỉ đơn giản nhắm mắt lại và nghĩ về em. Anh sẽ thấy em hoàn toàn. Nếu anh nghĩ về mùa hè, anh thấy em nằm trên băi biển, tận hưởng ánh nắng. Anh sẽ thấy mái tóc em trải dài trên cát và bay nhẹ trong làn gió biển. Anh sẽ thấy chúng ḿnh nắm tay nhau đi dưới Dải Ngân Hà trong những đêm hè. Và anh sẽ thấy chúng ḿnh yêu nhau lần đầu tiên trong chiếc xe tải nhỏ của anh, dưới màn pháo hoa của buổi tối ngày 4 tháng 7, năm năm trước.
Khi anh nghĩ về mùa thu, anh thấy em lang thang quanh
rừng, ngắm lá đổi màu, và anh thấy em đọc cho anh nghe bài thơ mùa thu
em mới sáng tác đêm qua: Ngay cả khi anh đang đi công tác như hôm nay, xa em, cô đơn trong pḥng khách sạn vào ban đêm, anh thường tự hỏi em đang làm ǵ lúc này. Anh có thể tưởng tượng những điều đơn giản mà em làm. Chải tóc, rửa mặt, đánh răng, hoặc viết ở bàn làm việc. Anh cũng tưởng tượng em nháy mắt gửi thông điệp cho anh, chu môi để thể hiện sự “hờn giận”, hoặc cuộn ḿnh trên ghế khi em muốn được chiều chuộng. Những điều nhỏ nhặt mà em làm luôn khiến trái tim anh ấm áp. Em yêu, điều anh thực sự muốn nói em là tất cả của anh và là giấc mơ của anh. Em là lẽ sống là t́nh yêu của đời anh và anh không thể tưởng tượng được cuộc đời anh không có em. không có em ai ngự giữa tim anh
không có em ai sưởi ấm đời anh Nam
Khê Kinh Kha |