Phạm Ngọc Lân

 

Xin nhấn vào tựa đề để tải nhạc về:

 

Chuyện chúng mình

 

Nhạc và lời của Trúc Phương (1939-1995)
Phạm Ngọc Lân đàn và hát 2017

 


          Trúc Phương tên thật Nguyễn Thiện Lộc, là một nhạc sĩ quê Trà Vinh trong vùng đồng bằng sông Cửu Long, và thành danh ở Sài Gòn. Ông nổi tiếng với những bản nhạc tình lãng mạn và ướt át, có lẽ do ảnh hưởng cuộc sống nhiều tình duyên trắc trở của ông. Ông mất năm 56 tuổi ở Sài Gòn trong cảnh cô đơn và nghèo túng cùng cực.

Bài Chuyện Chúng Mình sáng tác năm 1961 trong thời kỳ đầu của các sáng tác điệu Bolero của Trúc Phương, nổi tiếng qua giọng ca Thanh Thúy đang lên vào lúc đó.

Tôi hát bài này để tưởng nhớ một người bạn thân thời sinh viên, nay đã hóa ra người thiên cổ. Bạn có biệt danh Long Kèn vì chơi kèn clarinette rất hay, đồng thời có một căn bản nhạc lý cổ điển vững chắc nên thời sinh viên sống trong cư xá Đắc Lộ đầu thập niên 60, anh là thầy của nhiều bạn chưa biết nhạc là gì, trong đó có tôi. Anh chơi nhiều nhạc cụ kể cả tây ban cầm, và anh là người đầu tiên hướng dẫn tôi trong cách đệm đàn khi hát. Anh là một nhạc sĩ cổ điển, nhưng cũng thích đệm đàn những ca khúc trữ tình, đặc biệt là bài Chuyện Chúng Mình của Trúc Phương. Anh nói thích bài này vì viết theo cung Si thứ (Bm), điệu Bolero nghe rất hợp với lời của bài hát. Anh qua Mỹ sau năm 1975, hành nghề bác sĩ trong vùng Boston, và mất tại đây 10 năm trước
.

 

 



Chuyện Chúng Mình

Đêm nay em ngồi lặng yên nghe tôi kể chuyện xưa
bao năm lắng trong tim
Tình mình từ thuở tuổi đôi mươi
mà ta chưa biết nên để lỡ duyên đời
Xinh xinh đây nét mực nghiêng trong lưu bút ngày xanh
em đã viết tặng tôi
Mộng đời còn có hôm nay, ta hẹn gặp nhau đây,
ôn lại chuyện chúng mình.

Đời tôi đã bao năm gió sương gót chân in chiến trường
Làm quen với đêm canh gió lộng, với mưa khuya núi rừng
Đời em ngày ngày khi chiều chết trên đường phố
Giọng ca nhịp đàn mong gửi tám hướng tâm tư
Dù xa nhau em ơi, lòng ta luôn nhớ đời,
thì chờ mong còn dài

Mai em đi rồi, làm sao tôi ngăn được,
thà vui đi cho trót đêm nay
Nhiều lần mình trắng bàn tay, như chuyện xa xưa ấy,
xin đừng nhớ hay buồn
Đôi ta không sống vì nhau khi kẻ ở người đi,
thôi thương tiếc làm chi
Mình về ngõ tối hai nơi, có vài vì sao rơi,
đêm hò hẹn hết rồi...

 

 

 

art2all.net