Nhạc sĩ Hoàng
Nguyên tên thật là Cao Cự Phúc, sinh năm 1932 tại Quảng Trị,
mất năm 1973 do một tai nạn lưu thông trên đường Sài G̣n đi
Vũng Tàu. Ông học trường Quốc học Huế, sau đó lên Đà Lạt dạy
học cho tới 1957. Tuy chỉ sống có mấy năm ở Đà Lạt, nhưng
tên tuổi ông lại gắn liền với thành phố thơ mộng này qua bản
nhạc nổi tiếng nhất của ông là Ai Lên Xứ Hoa Đào.
Ca khúc Đường Nào Lên Thiên Thai không rơ được sáng tác năm
nào, có lẽ cũng trong thời gian ở Đà Lạt. Tuy ít thịnh hành
hơn bài Ai Lên Xứ Hoa Đào, nhưng bài hát này vô cùng lăng
mạn, và gắn liền với giọng hát và cách diễn tả đặc biệt của
nữ ca sĩ Thanh Thuư trong thập niên 60.
Hôm nay ngày 25 tháng 11, tôi hát bài này, đặc biệt tặng
người vợ yêu quư của tôi nhân dịp sinh nhật cô ấy, một người
đă trải qua suốt thời thơ ấu cũng như tuổi thanh xuân ở Đà
Lạt, và vẫn mê mẩn Đường Nào Lên Thiên Thai của Hoàng Nguyên.
Đường Nào Lên Thiên Thai
Cầm tay em anh hỏi, đường nào lên Thiên Thai
Đường nào lên Thiên Thai, đường nào lên Thiên Thai
Nơi hoa xuân không hề tàn
Nơi bướm xuân không hề nhạt
Nơi t́nh xuân không úa màu bao giờ
Ngày xưa sao Lưu Nguyễn gặp đường lên Thiên Thai
Nhạc vàng ai mê say, rượu đào ai ngây ngây
Suối ngọc reo dưới bước chân đi
Tiếng nhạc tiên quyến luyến xiêm y
Ôi làm sao lạc vào được Thiên Thai
Anh nào biết đường lên Thiên Thai
Khi trời đất c̣n vương thương đau
Khi hồn anh chưa biết sẽ về đâu
Anh nào biết đường lên Thiên Thai
Khi ḷng c̣n như băng buốt giá
Và t́nh c̣n e ấp, nói không thành lời
Nhưng rồi...
Nh́n trong đôi mắt đẹp, ḷng chợt vui như say
Ḱa đường lên Thiên Thai, ḱa đường lên Thiên Thai
Ấy đường qua ngơ mắt thơ ngây
Tiếng nhạc êm lẫn tiếng thơ say
Đưa hồn anh lạc vào tận tim ai.