Phạm Duy sáng tác “Phượng Yêu” năm
1970. Trong hồi ký ông viết : “Mùa hạ là mùa hoa phượng. Vào
lúc trời đất ấm áp nhưng lòng mình giá lạnh, tôi soạn Phượng
Yêu là để kể lại cuộc tình vừa qua.”
Phượng yêu
Yêu người như lá đổ chiều đông
Như mây hồng chưa tím
Như con chim khóc trong lồng
Như cơn giông đêm hè, tình ta nức nở canh khuya
Yêu người như suối cuộn rừng sâu
Như con tàu say gió
Như con giun ngước lên trời
Yêu trăng sao vòi vọi, làm sao nói được tình tôi
Yêu người, yêu phượng, yêu hoa đầu mùa
Yêu màu rực rỡ, yêu em mù lòa
Yêu bằng tiếng nói đơn sơ
Yêu người, yêu cả cơn mơ rụt rè
Yêu bằng gió núi qua khe gập ghềnh
Yêu bằng tiếng hát yêu tinh
Yêu người xong, chết được ngày mai
Yêu như loài ma quái
Đi theo ai cuối chân trời
Đi không ngơi kêu gào làm sao trốn được tình yêu
Yêu người, yêu có một lần thôi
Xin yêu dù gian dối
Xin yêu tôi dẫu nghi ngờ
Trông bơ vơ còn nhiều thì đâu chối bỏ tình yêu