Nhạc và lời của Phạm Duy
(1921-2013)
Phạm Ngọc Lân đàn và hát
Phạm Duy sáng tác ca khúc Trả
Lại Em Yêu năm 1971, trong lúc chiến tranh đang tiếp tục nuốt
chửng hàng hàng lớp lớp các chàng trai của cả một thế hệ, miền
Nam cũng như miền Bắc. Bài hát làm xao xuyến bao tâm hồn thanh
niên thiếu nữ Sài G̣n thời đó.
Trả lại Em yêu
Trả lại em yêu, khung trời Đại Học
Con đường Duy Tân cây dài bóng mát
Buổi chiều khuôn viên mây trời xanh ngát
Vết chân trên đường vẫn chưa phai nhạt
Trả lại em yêu, khung trời mùa hạ
Ngọn đèn hiu hiu nỗi ḷng cư xá
Vài giọt mưa sa hôn mềm trên má
Tóc em thơm nồng, dáng em hiền ḥa
Anh sẽ ra đi về miền cát nóng
Nơi có quê hương mịt mù thuốc súng
Anh sẽ ra đi về miền mênh mông
Cơn gió Cao Nguyên, từng đêm lạnh lùng
Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó
Đem dấu chân soi tuổi đời ngây thơ
Đem mối thương yêu vào niềm thương nhớ
Anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về.
Trả lại em yêu con đường học tṛ
Những ngày Thủ Đô tưng bừng phố xá
Chủ nhật uyên ương, hẹn ḥ đây đó
Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt
Trả lại em yêu mối t́nh vời vợi
Ngôi trường thân yêu, bạn bè cũ mới
Đường buồn anh đi bao giờ cho tới?
Nỗi đau cao vời, nỗi đau c̣n dài
Trả lại em yêu! Trả lại em yêu!
Mây… trời… xanh… ngát...