chu trầm nguyên minh

 

BÀI HOAN CA Ở A.38

Kính tặng thầy Đặng Vủ Hoản

Thân tặng anh Nguyễn Minh Khai và anh chị Lữ Quỳnh

Tặng Vân và các con thân yêu

Thương tặng tất cả học sinh yêu mến của tôi

 

Họa sĩ Trần Đạt vẽ CTNM ngày15/9/2013

Phần 12

 

Chuyện giáo sư biệt phái được “thả 50%” là tin vịt, mà là vịt cồ nữa, v́ chẳng có ai được thả cả. Giáo sư H ngă bệnh, anh hy vọng quá nhiều, nỗi thất vọng trở nên quá lớn, nó quật ngă anh không thương tiếc. Anh nằm trên chiếc chiếu số 2, cùng pḥng 2 với Hắn.

Anh rên hừ hừ.

-Lát nữa trại viên V sẽ tẩm quất và xông cho anh.

-Không cần đâu.

Hắn ái ngại:

-Anh bệnh.. không nhẹ. 

Anh H tung mền khỏi đầu:

-T này..

-Dạ..

-Có khối nào.. giáo sư.. được về không ?

-Dứt khoát.. không.

Vẻ nghi ngờ: 

-Vậy ..tại sao lại có tin ?

Hắn cố cười.

-Tin vịt cồ đó mà.

-Vịt cồ ?

Hắn cúi xuống nói nhỏ vừa đủ H nghe:

-“Đừng nghe những ǵ CS nói….” 

Anh H trợn mắt. Hắn cười như thỏa măn khi đă nói được điều muốn nói.

-Anh nghỉ đi.. Tôi xuống bếp xem họ nấu cháo cho anh chưa.

Hôm nay là ngày cuối cùng được nghỉ tự do, ngày mai sẽ bắt đầu học bài thứ nhất, mỗi bài học kéo dài bảy ngày, ngày đầu: lên lớp nghe cán bộ giảng bài, ngày hai lên lớp, nếu cán bộ giảng chưa xong th́ giảng tiếp, khi nhiệm vụ cán bộ xong, đến phần giải đáp thắc mắc, những điều chưa rơ, học viên đưa tay được cho phép mới đứng lên phát biểu. Ngày thứ ba trở đi, làm bài Thu Hoạch, thông qua tổ rồi tập họp, khối nào nộp lên Trung Đoàn theo khối đó. Thu Hoạch là sau khi nghe cán bộ dạy ở giảng đường, viết và phân tích lại nội dung, và đưa ra kết luận. Kết luận mang tính chủ quan của từng cá nhân.. nhưng không lạc ngoài chủ đề của bài học. Thường mỗi bài người ta ghi hay nói rơ mục đích yêu cầu, cứ căn cứ vào đó mà “tán”. Chương tŕnh có 10 bài, học xong chỉ hơn một tháng. Đây là thời gian nhẹ nhất, chỉ nghe và viết, nhưng chủ nhật không được nghỉ, phải tranh thủ đi lao động.

-Anh nấu cháo cho người bệnh chưa ?

-Chín rồi.. khối trưởng.

-Anh múc một ca.. đem lên cho anh H dùm tôi.

-Dạ..

Hắn sửa bước đi.

-Anh khối trưởng… anh ăn một chén.

Hắn ngạc nhiên:

-Trời đất.. có bệnh đâu mà ăn.

-Anh mới bệnh dậy.. trông anh yếu quá..

-Cảm ơn nhiều ..

Hắn cười thành tiếng:

-Tôi bây giờ khỏe như voi… nếu có em nào ở đây tôi.. tôi..

Như giải vây cho Hắn.

-Em hiểu.. khối trưởng.

-Tốt rồi.. bye nhe.

Lúc vui Hắn thường “bye nhe”, dù ở đây tối kỵ nói pha tiếng Mỹ, điều cấm, ít ai dám phạm.

-T.Đ đâu ..T Đ..

-Cái ǵ mà ỏm tỏi vậy ?

-Tuần tới sẽ cho thăm nuôi.

-Rồi sao ?

-Th́ sao nữa…

Hăn ngập ngừng rồi cười cầu tài:

-Tôi quên mất là ông chưa vợ..

-Chưa vợ …

-Ông cứ… để rài.. lâu ngày nó mục..

-Ai mượn ông lo.

-Thương bạn vậy mà..

Hai đứa rủ nhau t́m C, người mới vô đợt chót, di cư 54, học cùng khóa Sư Phạm QN 1962, dạy Văn, ốm tong, ốm teo, nhưng nổi tiếng “gan ĺ”. Đ nói: 

-Thằng C coi vậy.. mà số dzách ..

-Số dzách ?

-Chớ c̣n ǵ nữa!

Hắn vô trại và được biên chế vào khối 7, ngày trước ngày sau là căi lộn với cán bộ trung đoàn phụ trách khối. Hắn đấu lư tay đôi, căng thẳng, có lúc hai bên cùng to tiếng.. Hắn đuối lư, ”căi không lại CS” bèn phán “Khẩu phục, tâm bất phục”.

Chuyện đồn ầm ỹ, cả trại đều biết. Trả giá cho việc này, C phải viết kiểm điểm, bị gọi lên Trung Đoàn, viết lại 3 lần. Không biết C viết những ǵ trong 3 bản kiểm điểm bị trả lại đó. Chỉ biết ở bản Kiểm Điểm thứ 4, bản cuối cùng, Hắn chỉ viết một câu đă nói “Khẩu phục, Tâm bất phục”. C đón trước cửa pḥng. 

-Hai ông .. sướng quá hen.

Đ cười.

-Đâu có bằng ông..

T chêm.

-Nổi tiếng..

C cướp lời :

-Thôi.. thôi.. mấy ông im cho tớ nhờ… nổi tiếng cái… con khỉ..

Đ giải ḥa :

-Thôi.. không nói chuyện.. ”bất phục” nữa.. Ta nói chuyện..

T bỗng vui:

-Chuyện đời ..chơi.. được không ?

C kéo hai bạn vào pḥng, nh́n các bạn trong tổ, đang nằm ngồi, tán phét.

-Các bạn.. cho tôi tiếp hai ông ”ôn quàn hột vịt lộn” này.. chút nhe.

-Cứ tự nhiên.. nhưng ..

-Nhưng.. làm sao ?

-Đừng nói chuyện. .”Tâm Phục” đấy nhé.

-Xưa rồi tám!

Cả ba ngồi trên chiếu của C, nó mở xách lôi ra một gói pall mall, thứ mà T thích nhất; một gói đường..

Nói với Đ:

-Ông không hút th́ lấy cái này…

Quay nh́n T, C tiếp :

-Thứ ông thích đây ..

T cảm động:

-Đàn bà.. mà vẫn có thuốc cho bạn hiền…

-Thằng quỷ .. muốn ta lấy lại chắc ?

C không rượu, không thuốc, không gái.. nên bị cho là “đàn bà”.

-Ông cụ ở PT có khỏe không ?

-Lúc PT giải phóng, ổng run lập cập, người ta nói CS sẽ diệt bọn di cư 54, lũ bỏ tổ quốc XHCN, chạy vào Miền Nam, theo Giặc. Tội nghiệp, mỗi lần có VC đến, dù bất cứ lư do ǵ, ổng cũng sợ “té đái” trong quần.. Bây giờ th́ khá hơn rồi.. vẫn cứ sợ.. nhưng không c̣n ”ướt quần” nữa. Chị Nhung nói như thế.. chứ tao đâu có ở nhà..

-Lúc họ vô… ông ở đâu ?

-Th́ ở đâu nữa, ghim súng ở Hộ Diêm.. Đơn vị của tao được điều về đó từ trước.

Hắn nhớ lại chuyện: có một đàn sâu từ vùng núi phía tây Cà-Rôm, ḅ dày đặc ra biển, dân PR lúc đó xôn xao, bàn tán chuyện này.

-Đàn sâu băng qua Quốc lộ 1 ở khoảng giữa Ba Tháp –Hộ Diêm ..

-Xe chạy qua, cán nghe lộp bộp..lớp sống ḅ lên lớp chết.. di chuyển tiếp.. về biển.

-không thấy đầu và cũng chẳng thấy đuôi.. sâu ở đâu mà nhiều như thế không biết…

-Điềm .. Điềm xấu.. phải chạy về phía biển…

Hồi đó Hắn cũng chỉ nghe mà không thấy.

-Này.. chuyện đàn sâu…ông ở đó, thời điểm đó... có thiệt không ?

-Ôi, hơi sức đâu mà nghe lời đồn nhảm..

-Thiên hạ nói…có…họ thề là chính mắt nh́n thấy…

-Tôi cũng nghe .. đến điếc cái lổ tai.. nhưng đầu óc đâu mà kiểm chứng.. chết sống ở sát bên ḿnh..

-Chuyện lạ quá.

-Tụi quỷ sứ… chuyện tầm phào… nhắc lại làm chi..

Hắn nh́n C, có thời gian hai đứa cùng ở trọ một nhà, C dạy giờ ở một trường dành cho người dân tộc Chàm, bên kia Cầu Móng –Tháp chàm. Buổi sáng C dạy sớm, chẳng kịp ăn sáng, cà phê, chèo cái xe đạp sườn ngang ra đi, qua Sân Banh, Phan Trung, NLS, Mỹ Đức, Tháp Chàm, Cầu Mống…mới đến nơi. Vào lớp, hai giờ đầu vừa dạy vừa thở. C nói “mệt nhưng vui”, mà không nói rơ là vui v́ cái ǵ [?].

Đ cười cười.

-16 tháng 4..

-Biên chế vào Lá CHắn Thép-phía Bắc..trấn giữ Cao Điểm 105.

-Giữ được bao lâu ?

-Đêm 15/4, từ chỉ huy cho đến lính, tự do “Di Tản Chiến Thuật”. Tôi cũng cổi áo, tuột quần, giả dạng thường dân chạy về hướng Biển.. chạy dọc bờ, cuối cùng trốn ở vùng núi Sơn Hải. Phe ta tan ră từ trong ruột, một tiểu đội VC có thể rượt một tiểu đoàn chạy bắn khói ra sau đít, chỉ có chạy và chạy chứ có đánh đấm ǵ đâu.

Ba đứa nh́n nhau, Hắn tán thán.

-Thôi.. không nói chuyện này nữa. 

-Ông khươi ra chứ ai… chuyện như thế .. nói nữa, chỉ có cắn lưỡi mà chết.

-Rồi sao nữa ?

-..trốn 15 ngày.. ăn cua, nuốt ốc…chịu đói th́ được nhưng khát th́ chịu không nổi... phải ṃ ra… bị tóm.

-Đưa vào đây ?

-Sau khi… bị nhốt .. tra khảo.. khai lư lịch… rồi đưa vào đây… nhưng..

-Nhưng sao?

-Trước khi đi .. họ cho ra chợ mua ít thứ..

-Và mày mua những thứ này cho tụi tao ?

-Tao đoán tụi bay.. chạy trời không khỏi nắng.. Lũ biệt phái ở các trường NT th́ phải vào A.38.. không khác hơn được. 

-Khá khen… bạn hiền.

Ba đưa chia tay, và hứa với nhau là sẽ ĺ cỡ Papillon.

Hắn nói với Đ:

-Nhớ giữ ǵn sức khỏe.

-Ông cũng vậy.

Hôm nay bỗng dưng trời mù, những đám mây đen vần vũ trên bầu trời, gió cũng thổi mạnh hơn thường lệ, Hắn về lại khối.

-Kỳ khu…Kỳ Khu.. 

Hắn nghe tiếng Hạt Mè gọi. 

-Chuyện ǵ thế ?

-Đến đây.. hay lắm.

Hắn đến bên gốc cây Trứng Cá, nơi Hạt Mè làm “lớp” dạy chim.

-Lũ chim đâu rồi ?

-Ta cho nó tự do… về với bầu trời rồi.

-Sao lại thả đi.. chúng đă..

-Đúng,  chúng đă biết nghe lời.. nhưng tớ thấy tội nghiệp quá.

-Tội nghiệp?

-Phải.. cá chậu..c him lồng… như tụi ḿnh.

-Đừng so sánh.. nó lâm li ra.. Chuyện ǵ “hay lắm” nói mau ..

Lần đầu tiên Hắn thấy vẻ mặt sung sướng của Hạt Mè..

-Sát đây.. bí mật.. nói nhỏ.. 

Hắn như kề tai, chờ nghe. 

-Hồi hôm .. hồi hôm

-Hồi hôm… tự nhiên… lại cà lăm..

-Có thằng viết “Đả Đảo CS “ở vách Cầu tiêu.

Đó không phải là vách như Hạt Mè nói mà là một bức tường xây cách điệu, rộng chừng 8m2, có hai cột bằng ciment cốt thép, nâng lên khỏi mặt đất chừng 0m3, mặt hướng Đông, nh́n ra đường, phủ lớp sơn màu xanh lá cây, trên đó, thời trước, có câu “Sư Đoàn 44 Bộ Binh-Sông Mao” viết bằng sơn màu Đỏ. Câu này được xóa từ ngày Cách Mạng sử dụng nơi này làm trại cải tạo …

-Đứa nào.. ngon vậy?

-nghe đâu bên khối đại úy..và..

-Sao?

-Sau 2 giờ phát hiện... thủ phạm bị bắt ngay.

-Nhanh thế à ?

-Có chỉ điểm…ăn-ten chúng răi khắp nơi... coi chừng thằng nằm bên nách..

-Biết rồi..

- Kỳ Khu... Nó viết hai lần rồi, lần này là lần thứ ba.. mới bị tóm..

-Lần thứ ba?

-Lần thứ nhất, nó viết: “đừng nghe những ǵ CS nói “; lần thứ hai nó viết : “CS là quân bán nước” và lần này…

-Hiểu rồi..

Hắn bước đi, th́ bị gọi giật ngược.

-C̣n cái này.

-Cái ǵ nữa đây ?

-Chúa.. Chúa.. bị chặt 15 khúc.

-Chúa.. tôi sẽ tính sổ với ông..

Hắn ba chân bốn cằng, đi như chạy, rời xa người bạn bất đắc dĩ. Hắn có nghe chuyện “Chúa bị chặt 15 khúc”. Có lúc ṭ ṃ, Hắn muốn đến xem.. nhưng rồi công việc và cũng v́ sợ.. nên lần lửa măi chưa đi.. Cách nay hơn tuần có tin Trung Đoàn đă biết và đă tịch thu, mang Chúa về bỏ ở đống củi tập thể. Chúa đă bị đốt ḷ rồi .. Trong đầu Hắn như quên mất chuyện này, nay lại được nhắc.. Hắn bỗng thấy xốn xang trong ḷng, lẩm bẩm như một thằng khùng... Chúa …15 khúc… Chúa .. 15 khúc.

Tiếng c̣i xa xăm chưa gọi, Hắn nghe trong không gian như có lời cầu, lời buồn thánh. Trên cùng và tận cùng nỗi khốn khổ của kiếp người, luôn có nước mắt của Chúa.

 

Xem tiếp phần 13


 

art2all.net