chu trầm nguyên minh

 

BÀI HOAN CA Ở A.38

Kính tặng thầy Đặng Vủ Hoản

Thân tặng anh Nguyễn Minh Khai và anh chị Lữ Quỳnh

Tặng Vân và các con thân yêu

Thương tặng tất cả học sinh yêu mến của tôi

 

Họa sĩ Trần Đạt vẽ CTNM ngày15/9/2013

Phần 4

 

Pḥng họp của trường NLS rộng hơn pḥng giáo sư của trường Duy Tân, nhưng đúng 8g là chật kín người. Ngoài những giáo sư, bác sĩ, c̣n thêm các giáo viên, công chức.. 60 người. Trên bàn chủ tọa, nhóm cán bộ, trong đó có cán bộ N, trao đổi điều ǵ đó với hai cán bộ, nón cối dép râu, bên ngoài sân có một tiểu đội cầm súng AK. 

Mọi người chờ đợi trong lo lắng.

-Sao có.. lính gác..

-C̣n cầm súng.. như.. 

-Thôi..im đi.

Những con mắt như mở lớn. Cán bộ N bàn giao những người tập trung về đây cho cán bộ Dép Râu.

-Các anh…tôi đọc tên ai.. th́ người đó ra khỏi pḥng.. đứng chờ ngoài sân. 

Và cán bộ N bắt đầu đọc, cán bộ -nón cối Dép Râu- lấy viết đánh dấu..

-Người được đọc tên phải la lớn : 'Có.' 

-Đại úy…

-Có.

-Thiếu úy..

-Có.

-Thiếu tá…

-Có.

-Trung úy T.

Hắn hét lớn "Có" … rồi bước mau ra khỏi pḥng. Giữa sân đă có vài người được gọi tên trước Hắn, ở ŕa sân bên phải có bộ đội cụ Hồ, tay cầm Ak .. Hắn lờ mờ thấy rằng, vợ Hắn nói đúng, lời nói của cán bộ không đúng với việc làm của họ.

Dép Râu ra lệnh, giọng Bắc rất nặng:

-Tất cả xếp hàng hai…

Cán bộ N và nhóm cán bộ giáo dục thoát nhanh ra đường, ở đó có chiếc jeep đang chờ, phút chốc mất dạng, các giáo sư… bị bỏ lại…

-Ông kia …tôi nói xếp hai hàng…có nghe không ?

Khi đă thành hai hàng ngay ngắn:

-Các ông nghe đây…từ giờ phút này các ông là tù binh..những kẻ thua trận….phải tuyệt đối tuân lệnh..ai dở tṛ.. chúng tôi có quyền bắn bỏ…

Ngừng lại để lấy hơi:

-Bây giờ th́.. đằng trước.. bước!

Dép Râu đi trước, bộ đội cụ Hồ cầm súng đi hai bên, đoàn người băng ngang đường, đi chừng 500m, dừng lại trước cửa trại Đồng Tâm, đây là nơi trước đây Mỹ Ngụy nhốt tù CS, quân cướp giật, trộm cắp..thành phần bất hảo của xă hội.. Trại Đồng Tâm bao quanh nhiều lớp thép gai, muốn vào khuôn viên phải qua một cái cổng hẹp, một trạm gác ở bên phải, phía sau là dăy nhà ở của quản trại.

Dép Râu đứng bên trái. Đoàn người vẫn hai hàng dọc, thẳng, yên lặng:

-Tôi đọc tên người nào người đó nhanh chóng bước tới..người nào chậm trễ phải chịu h́nh phạt theo qui luật nhà tù… Dép Râu nói một hơi dài..thở ..

-Đồng chí Tân …đồng chí Tân đâu?

-Có em.

Từ trong trạm gác, đồng chí .. có em ..chạy vọt ra.

-Đồng chí làm nhiệm vụ…lục soát.

-Rơ. 

-Không để vật cấm lọt qua.

-Rơ.

Dép Râu Hắng giọng, bắt đầu đọc tên, lần lượt bước đến, cán bộ Tân lục soát, rồi bước qua cửa..

-Không được mang thứ này.

-Dạ.. đó là bơ..

-Bơ của đế quốc Mỹ phải không ?

-Dạ..

Thức ăn, dao cạo râu, savon, khăn, quần áo…có ghi chữ nước ngoài bị cho là của Mỹ và phải bỏ lại…

-Trung úy T !

Hắn la lớn “ Có “ và bước tới, bỏ cái balo trường sơn khỏi vai. Tân kéo mấy tờ báo, xóc quần áo thức ăn..

-Những thứ này bỏ lại..

Hắn nh́n, cũng không thật rơ là bỏ lại những thứ ǵ.. duy có mấy tờ báo.

-Thưa… số báo này là báo cách mạng.. báo của các anh..

-Ông là trung úy Ngụy.. đă từng tham dự những trận đánh.. tội ác bằng trời. .lại c̣n là thứ biệt phái.. là CIA của đế quốc Mỹ..

Dép Râu nói như hét, giọng Bắc nặng, Hắn trợn đôi mắt đỏ như máu:

-Anh là tên trực tiếp hay gián tiếp bỏ bom Hà Nội 12 ngày đêm, Khâm Thiên đổ nát là v́.. v́ mày.. mày hiểu tội ác của mày chưa…

Dép Râu như hóa rồ, Hắn quên một điều mà một cán bộ phải biết trong thời b́nh là phải chứng tỏ là người có học.. Hắn tức gịân, căm thù.. nên từ ANH chuyển sang Mày.. Hắn b́nh tĩnh lại:

-Từ đây.. ông không đủ tư cách đọc tiếng Việt.. chứ đừng nói đọc báo cách mạng ..

Dép Râu gằn giọng:

-Hiểu chưa ?

Hắn hét "Hiểu", nhưng thật t́nh th́ chẳng hiểu ǵ.

Cái balô trở nên nhẹ tênh. Những thứ Vợ Hắn mua ở chợ trời đều phải bỏ lại, kể cả số báo Khánh cho..

 

Căn nhà nhốt tù dài chừng 10m, ngang 6m, lợp bằng tôn, có cửa khá lớn ở hai đầu, chỗ ngủ chia hai bên, làm bằng gỗ, hai tầng chạy suốt, mỗi tầng chứa 15 người, xếp như cá hộp…Phía sau nhà, cách vách khoảng 7m là một dăy cầu tiêu lộ thiên, mùi hôi nồng nặc, thúi rùm.

Hắn ngủ ở chỗ tận cùng tầng trên, bên ông G, Trưởng ty Giáo Dục chế độ cũ.  Ông không phải là Sĩ quan Ngụy biệt phái như Hắn.

Cán bộ Tân nói:

-Các anh tự thu xếp chỗ ở, một giờ nữa sẽ tập họp… nên khẩn trương lên.

Buổi tập hợp, chia 60 người ra làm 4 tổ, có tổ trưởng, tổ phó và ban Quản trại gồm 3 người, mỗi người phụ trách một việc, riêng Quản trại trưởng -giáo sư K- th́ có trách nhiệm tổng quát. Việc bầu bán đều do tù lựa chọn biểu quyết.

K nói:

-Mỗi tổ phụ trách cơm nước một tuần…nhận gạo, cá..ở cán bộ trại..

Và phân công làm vệ sinh, nhất là những hố xí lộ thiên v.v. Số c̣n lại chỉ mỗi một việc là ngồi ngay chỗ ngủ, nghe và ghi chép cán bộ quản giáo – ngồi cái bàn đặt ở cửa ra vào, qua một cái loa, dạy cho tù học chính trị, Bác Hồ và Đảng ta, Miền Bắc xă hội Chủ Nghĩa, Toàn Dân Toàn Quân đánh Mỹ cứu nước..và..Mỹ Ngụy và chế độ nô lệ thối nát, ngu dân….

Không biết sao Hắn lại bị kiết, đi cầu suốt đêm, Hắn nhớ có đêm gió thổi vù vù, có đêm sương rơi.. Hắn ngồi, nh́n bên kia lớp lớp thép gai..l ớp lớp bóng tối.. lớp lớp âu lo.

-Đêm nào… anh cũng ra cầu tiêu.. để làm ǵ.. có mục đích ǵ ?

Hắn bị phát hiện và được gọi lên ban cán bộ quản trại.

-Thưa ..tôi bị kiết ..

-Kiết ..?

Hắn phát khùng:

-Thưa ..ỉa ..ỉa.. rặn hoài mà không ra cục nào cho đă cả.

-Có thật như vậy không ?

Hắn trả lời rất rơ :

-Thật 100% !

-Chúng tôi hiểu …chẳng cần nói ..100% .

-Không cần…

-Đúng ..100% ..là thứ của bọn tư bản nói..

Hắn thầm hiểu, hăy nói thứ ngôn ngữ b́nh dân, của nông dân, của công nhân, hăy nói đến sản phẩm.. không được nói đến tiền, thứ phi sản phẩm, mà 100% là cách tính của dân buôn ....của tiền…Không nói thứ ngôn ngữ học thức của.. tư bản. 

-Ỉa ..cũng phải báo cáo ..xin phép.. Ai biết được nửa đêm anh đi ỉa hay có ư đồ ǵ.

-Thưa, tôi ỉa thiệt chứ chẳng có ư đồ nào cả.

-Ư đồ nằm trong đầu .. anh nói bằng cái miệng .. sao tin được .

-Dạ.

-Biệt giam 3 ngày.

Pḥng gọi là biệt giam nhỏ xíu, tường và mái đều đúc bằng ciment, chỉ duy nhất một cánh cửa ra vào làm bằng kim loại, màu xám tro, luôn luôn đóng kín, ban ngày tối lờ mờ, ban đêm tối đen như mực, mùi tanh nồng. Viêc đầu tiên là Hắn hít thở đều để lấy lại nhịp tim b́nh thường, giống Papillon, người tù khổ sai, phải chuẩn bị sức khỏe trước đă, Hắn thầm nghĩ.

Có tiếng gơ, âm của cánh cửa rền như tiếng búa đập vào chuông, tai Hắn lùng bùng, áp lực trong pḥng làm Hắn choáng váng. Cứ cách khoảng 3 giờ, tiếng búa gơ lại vang lên. Hắn bịt kín tai, nín thở, chờ cho âm rung lắng xuống, Hắn lờ mờ hiểu ra, đó là h́nh phạt cho những ai bị biệt giam.

-Cơm đây…ăn đi. 

Phía dưới cánh cửa có cái lổ nhỏ, tô cơm độn trộn muối được đút vô từ cái lổ này… không đũa, không muỗng. Hắn ăn bằng tay như những thày tu người Ấn Độ. Hắn nhai chậm, kỹ và mót không sót hạt cơm.. Buổi trưa nóng bức, Hắn cổi áo, mồ hôi ra nhể nhại…Hắn thở mạnh, nơi ngực Hắn như có đá đè. Hắn tuột quần, chỉ mặc quần tà lỏn, ngồi bẹp xuống và t́m quên. Hắn đo bề ngang pḥng biệt giam bằng gang tay..1..,2..,3.., mỗi gang 2 tấc, vậy bề ngang là 1m7.. Hắn gang tay đo bề dài..1,. 2,..3…4.., mỗi gang 2 tấc vậy bề dài là 2m5. Hắn gang tay trên mặt sàn ẩm ướt, như con sâu đo đang búng ḿnh đi tới, miệng đọc....Hắn cứ lập đi lập lại như kẻ cà tửng, mất trí..1,2,3…..1,2,3, …-1m7-…1 ,2 ,3 ,4 .-2m5-…. Nửa khuya trời lạnh, Hắn đứng thẳng, dậm chân một chỗ nhịp nhàng như thời Hắn học ở quân trường Thủ Đức –Hắn nhớ lại– Đại úy trung đội trưởng Nghiêm đă phạt Hắn hít đất 100 lần v́ tội “không đều bước với đồng đội “. Việc dậm đều bước là việc quá nhẹ, quá đơn giản và quá dễ ở Quân trường, nhưng Hắn bị hít đất hoài, v́ .. v́ lúc đó Hắn lại nhớ đến người yêu, Hắn ch́m đắm trong quá khứ.. mà quên mất hiện tại…

Buổi sáng ngày thứ hai, trong lúc Hắn đang chuẩn bị bịt tai chờ tiếng búa nện vào cửa sắt ..

-Đi ra…mau lên..

Lệnh ra rất to, Hắn giựt ḿnh.

Hắn lách người bước ra, ánh sáng làm mắt Hắn chói ḷa.

-Tập họp.. tập họp ..khẩn trương lên ..anh kia..

Tiếng chân trại viên, tiếng thúc dục của cán bộ..

-Trại trưởng K....K đâu…

Hắn chạy nhanh đến nơi tập trung, đứng vào hàng, vừa thở. 

-Chuyện ǵ thế ?

-Có trời mới biết chuyện ǵ..

Cán bộ Dép Râu hỏi lớn:

-Đủ ..chưa ?

Trưởng trại K la to :

-Đủ.

Dép Râu cầm trên tay một sấp giấy, nh́n trại viên đă vào hàng..

-Các anh nh́n thấy cái ǵ ngoài cổng kia không ?

Chẳng cần trả lời, nói tiếp:

-Ai có tên ..tôi đọc ..trong 5 phút phải nhảy lên xe đang mở bạt kia..

Như lấy trớn để nói to :

-Thấy xe Quay Đít …đó không ?

Gần 60 cái miệng hả to:

-Thấy..

Ngưng một chút.

-Mang theo đồ cá nhân... đi là không trở lại..

Có tiếng xầm x́:

-Không trở lại.. không trở lại..

Dép-Râu–cán–bộ quay sang trao đổi với Dép-Râu-Quay-Đít…Hắn không biết hai Dép Râu nói ǵ, chỉ nghe loáng thoáng:

-Đồng chí …đồng chí ḿnh…

Cuối cùng 

-Tôi đọc tên.. 5 phút phải lên chiếc xe Quay Đít kia..

Và gằn giọng:

-Ai trễ ..bắn bỏ …rơ chưa ?

-Rơ.

Dép Râu Quay Đít nói

-Suốt lộ tŕnh.. cấm mở bạt ló đầu... nh́n ra ngoài... cấm nói chuyện, cấm trao đổi linh tinh….cấm..

Hắn nói nhỏ chỉ đủ Hắn nghe: 

-Cấm thở ...cấm đái…cấm…

Người đứng bên Hắn hỏi:

-Mày nói ǵ vậy ?

Hắn nheo mắt:

-Cấm …địt…

Tự dưng Hắn mỉm cười, nhưng cổ họng nghẹn cứng ḍng nước mắt. Chiếc xe tải Quay-Đít chạy ra QL 11, bẻ bên phải và lao đi.

-Về.. về.. phố.

-Im đi.

-Phụ Thành.. Duy Tân.. Tuyết Sơn.. Chợ PR …. Cầu Đạo Long..

Trong thùng xe, phủ bạt phía sau, đóng hai lỗ gió phía trước, kín bưng, có khoảng 20 người trong một diện tích chật, nóng bức. Giáo sư Duy Tân biệt phái, kể cả Hắn là 8. NLS : 2.. Vơ Tánh TC 1, và 3 giáo viên. .., c̣n 6 người của Tiểu Khu NT, Hắn không quen.

-Hướng Sài G̣n..

-Không lẽ…

Mọi người cố h́nh dung, tưởng tượng, đoán ṃ, rồi suy diễn lung tung, dĩ nhiên là không ai dám thổ lộ.. Xe bóp c̣i.. rồ máy.. đảo nghiêng... mùi xăng.. Có người ói, rồi nhiều người óí tiếp theo.. Mùi tanh, nồng nặc.. Nhiều người bắt đầu thở than, một vài người khóc… Những đôi mắt gần như tuyệt vọng, mở to. Cảnh đó làm Hắn vừa mũi ḷng vừa nộ khí xung thiên .. Hắn muốn hét như cơ hồ không c̣n sức.. Cái pḥng biệt giam chó chết đă bào ṃn sức khỏe của Hắn.

Hắn cố suy nghĩ xem bọn CS chở di đâu. Chẳng lẽ chúng tập trung -ở đâu đó- để bắn bỏ [?] . Xe cua phải rồi chạy thêm một giờ nữa trên đường gập ghềnh, h́nh như trời đă chiều.

Một chút nắng vàng xuyên qua khe tấm bạt, xe chậm lại và dừng hẳn. Tấm bạt kéo lên, mặt trời xuống ở xa, một buổi chiều vàng.. Tất cả đều che mắt v́ chói .cách chừng non 100m, một toán bộ đội cụ Hồ đứng h́nh ṿng cung, súng Ak cầm tay thế sẵn sàng nhả đạn…

-Xuống xe..xuống xe ..

Không phải một mà đến hơn chục xe chở tù như xe của Hắn, các xe kia lục tục từng người nhảy xuống .

-Tất cả tập họp !

-Tập họp !

-Mỗi xe một hàng dọc.

Một toán cán bộ, tới lui, ra lệnh, và như lùa đám người vào hàng. Cán-bộ- Quay- Đít chở tù và cán bộ nhận tù bắt đầu kiểm tra số lượng, bàn giao; bên trái chúng tôi là nơi dành cho ai mang lon từ Đại úy trở lên..và bên phải từ trung úy trở xuống, chức vụ nào th́ đi đường đó. 

-Rơ chưa ?

-Rơ.

Và bắt đầu đọc…

-Trung úy A!

- Có.

A vừa la vừa chạy đến vị trí dành cho trung úy.

-Thiếu tá D!

-Có.

... Chạy qua bên trái…

-Trung úy VT !

Im lặng... 

-Trung úy VT !

Im lặng….

Cú rướng cuối cùng:

-Trung úy VT !

Im lặng…

Cán bộ nuốt nước miếng hét:

-Ai tên VT. ?

-Tôi đây.

-Sao năy giờ không lên tiếng?

-Tôi là thiếu úy VT…không phải trung úy VT.

-Tại sao trong danh sách này ghi.. trung úy?

-Tại..tại…- VT tức khí -….mấy thằng cha cán bộ viết sai.

-Anh nói sao… nói rơ lại xem!

-Tại cán bộ viết sai.

-Sao anh không nói?

-Dạ...

-Cái miệng anh để ở đâu..

VT phân trần:

-Có ai cho nói đâu mà nói.

Ông cán bộ nhận tù, đi chiếc honda Nhật đời 68 có ghi-đông cao dềnh dàng trông rất chịu chơi, ông nói năng ạch đụi, giống..tư bản ..hơn là CS. 68 đến gần VT, nói nhỏ:

-Không được gọi cán bộ bằng “thằng” ….rơ chưa?

VT la: 

-Rơ.

68 vỗ vai VT. :

-Rơ ..điếc cả tai.. Lần sau “rơ” nhỏ thôi…anh bạn !

Đó là điều khó tin –“anh bạn “- nhưng có thật, kẻ thù gọi nhau bằng bạn. Nếu nó xảy ra ở trại Đồng Tâm th́ trời nhất định sập, ở đó tập trung những Dép Râu cực đoan, căm thù Mỹ Ngụy sâu sắc, hay có mối thù …riêng. CS nói :đó là hiện tượng chứ không phải bản chất của chế độ. Đó là lời nói thật ḷng chứ không ba xạo và yêu cầu gần như bắt buộc mọi người phải tin. Hắn đă và đang cố tin như vậy.

VT, người to cao, da trắng, có lông ở tay, ở ngực hơn mức b́nh thường, nhưng rất hiền tính, đồng nghiệp ai cũng mến.. nên gọi VT phải kèm theo chữ “lông “, VT Lông, đó mới là bạn vàng. VT dạy môn sinh vật, khối A .

Lớp lớp rào kẽm gai bao quanh khu nhà lợp tôn, hai toán vượt qua cổng, có một khẩu đại liên kê trên g̣ cao, bên hông trạm gác. Toán Đại úy trở lên, rẽ trái, chỉ duy nhất C, giáo sư Duy Tân rẽ ngă này, nhóm trung úy trở xuống rẽ phải đến một khoảng sân trống, đứng lại và ..

-Các anh ngồi xuống nghỉ.. Đi cả ngày mệt đứt hơi phải không ?

68 nh́n đảo một ṿng:

-Sao lại có .. quần đùi áo thun …ở đây ?

-Lệnh có 5 phút ...nên không kịp…mặc quần..

-Anh nói sao? Lệnh ǵ có…5 phút.

-Lệnh ở trại Đồng Tâm…

68 có vẻ sốt ruột:

-Nói đi ..lệnh ǵ..

-Ở đó, cán bộ trại Đồng Tâm chỉ cho thời gian 5 phút để về pḥng, lấy đồ, chạy ra, nhảy lên xe Quay Đít …khi nghe gọi tên…

68 hỏi gằn:

-Xe Quay Đít…là ..là ..

-..là chiếc vê–lua đầu hướng ra Quốc Lộ 11, đít quay vô…cửa trại....

Sau khi nghe xong, 68 nghiêm mặt. Ông lẩm bẩm điều ǵ như…chưởi thề.

-Thôi..quên ..5 phút đó đi….bây giờ mặc quần vô…

68 cười, nụ cười hết sức dễ thương, mà từ 16/4 đến nay Hắn chưa thấy trên mặt cán bộ CS nào, kể cả cán bộ giáo dục N. mà Hắn đánh giá cao về lương tâm và đức độ.

-Mặc quần… mau đi….coi chừng “thằng nhỏ”… biểu t́nh.

Lần đầu tiên, lúc từ NLS ra đi, hôm nay Hắn mới nghe một câu nói từ miệng cán bộ CS “tếu” đến như vậy. Có rất nhiều anh em vô trại trước, đứng xa xa nh́n đến:

-Đ M….thằng X kia …..Đ M thằng B kia…. Đ M.thằng L kia..

Họ nhận ra người quen và tán thán như vậy, cán bộ nghe rồi nhe răng cười, như khuyến khích:

-Đ. kiểu đó đẻ lủ khủ ...ai nuôi ?

-Cán bộ khỏi lo…tụi em bao..

Cán bộ và tù cùng cười, người nhát gan, khóc lúc xe chạy, nói nhỏ:

-Ở đây ..có ..có..t́nh người. 

-Phải, không như ở trại ĐồngTâm.

Và mừng đến nỗi:

-Coi như tao về ..gần đến nhà rồi.

Hắn ngạc nhiên, tù sao lại ăn nói có vẻ b́nh đẳng như thế với cán bộ, c̣n diễu cợt nữa.

-Đ M thằng T. Lai ḱa ..bây ơi.

Hắn giật ḿnh, bạn Hắn cũng đă vào đây, tụi đánh đấm ở Đường Chín Nam Lào, Khe Sanh, có đứa Dù, có đứa Biệt động.. thứ dữ dằn, tội ác đầy trời. Hắn thắc mắc không biết tại sao, do đâu mà chúng lạc quan, tự do phát ngôn như vậy.

Người cán bộ mở chiếc cặp giấy màu đỏ, đọc tên 5 người:

-Các anh bầu 1 trong 5 người này làm khối trưởng. Khối của các anh là khối 13.

Và cán bộ bắt đầu đọc tên 5 người đều có người thân tham gia cách mạng thời chống Pháp hay chống Mỹ cứu nước, theo lời khai trong lư lịch lúc nhập trại, mà 68 đă nghiên cứu. 

-Trung úy Phan van X, tiểu khu NT, cha hy sinh thời chống Pháp…ai đồng ư giơ tay….và đếm 1,2,3,4,5…c̣n ai đồng ư nữa không ?
Nh́n lướt một lượt, không c̣n cánh tay nào đồng ư.. Cán bộ lấy viết ghi ghi và tiếp tục ..

-Thiếu úy Ng. van P, biệt phái NLS, cha mẹ tham gia cách mạng thời chống Mỹ cứu nước.. và đếm 1, 2, 3, 4…c̣n ai nữa không ?..ghi ghi ..và đọc..

-Trung úy P.M.T, biệt phái Duy Tân.. có cha hy sinh thời chống Pháp….1,.2, 3, 4,5,.6,.

Cuối cùng Hắn có số người đưa tay bầu nhiếu nhất, dính khối trưởng, người kế tiếp là một trung úy tiểu khu NT, tên X, làm khối phó khối 13.

Cán bộ giao danh sách 130 sĩ quan VNCH vừa chuyển đến, và nói lớn:

-Từ nay các anh dưới quyền chỉ huy của anh khối trưởng này.

Cán bộ lấy tay đặt lên vai Hắn và cười:

-Các anh ..chúng ta vỗ tay chào thủ trưởng khối13..

Tiếng vỗ tay rào rào, trong đó có tiếng vỗ của người cán bộ CS-đi xe Honda Nhật đời 68- là to nhất.

-Anh ..biên chế tổ, ban .… thành lập các bộ phận phục vụ

68 hạ giọng chỉ vừa đủ Hắn nghe:

-Chỉ huy 129 người, sĩ quan.. đủ loại binh chủng…từ nhiều mặt trận…không dễ, nhưng tôi tin ở anh…cố lên nhé.

Bóng tối đă che khuất mặt người, những ánh đèn vàng cháy lên. 130 người, 130 sĩ quan …130 tù nhân..130 nỗi ḷng, Sương bắt đầu rơi.

-Các anh…di chuyển đến khối 10..ăn cơm..

-Anh nói sao?

-Khối chúng tôi được lệnh chuẩn bị cơm tối cho các anh từ trưa nay..

Khối trưởng khối10 đưa chúng tôi về trại, một nhà ăn khá rộng, bàn ăn làm bằng vạt tre, ghế đ̣n dài bằng gỗ tṛn, chén bát có sẵn. Khối 13 bắt đầu ăn bữa cơm đầu tiên ở trại học tập cải tạo A.38. Hắn bắt đầu nhai cuộc đời của chính ḿnh.

Bỗng Hắn nghe, ở đâu đó từ hướng Tây Nam, tiếng c̣i tàu kéo dài trong sương đêm…Ḷng Hắn trĩu nặng.

 

Xem tiếp phần 5

 


 

art2all.net