|
QUÁN VĂN
QUÁN VĂN 25 THÁNG TÁM 2014 : LỮ QUỲNH, MỘT THỜI Ư THỨC
LỮ QUỲNH,
BUỒN NHƯ LY RƯỢU CẠN
Khuất Đẩu
Nguồn : Sáng Tạo

Tôi gặp anh lần đầu ở tuổi
ngoài bảy mươi. Anh từ Sài G̣n ra, tôi từ Ninh Ḥa tới, trong căn
nhà lộng gió của Nguyễn Lệ Uyên, ở Tuy Ḥa.
Gặp nhau lần đầu nhưng không bỡ ngỡ. V́ trước đó, chúng tôi đă từng
biết nhau qua những trang viết. Mà những trang viết của mỗi người,
tuy không nói về ḿnh, nhưng cái “hồn” của người viết vẫn cứ hiện ra:
tôi, dữ dội, cay chua, anh thâm trầm, nhân ái.
Trong buổi gặp đó, tuy không uống rượu (v́ bệnh), nhưng anh vẫn lấy
từ trong túi xắc ra một chai whisky, có lẽ mang từ Mỹ về để mừng cho
buổi gặp mặt.
Chúng tôi, uống ít thôi, nhưng nói khá nhiều. Nói đủ thứ chuyện,
không đâu vào đâu.
Khoảng 2 giờ tôi xin xuống ga, về Ninh Ḥa (v́ đă lấy vé khứ hồi).
Nhưng các anh bảo về chi vội, để tối cùng đi với Quỳnh và Minh, tôi
thấy cũng được, nên ở lại.
Chiều, Nguyên Minh đi thăm sui gia, rồi chúng tôi cùng đến nhà Trần
Huiền Ân, ăn Tết muộn.
Ga ngày Tết đông cứng người, tôi định nếu không mua được vé, th́ cứ
leo đại lên tàu, chịu phạt vậy. Nhưng không ngờ, anh lại lấy được vé
cho tôi, mà là ghế ngồi có số đàng hoàng chứ không phải ghế súp như
của anh và Nguyên Minh .
Lên tàu, rất may có các cô gái nhường chỗ. Tôi và Minh nói chuyện
cùng với tiếng tàu chạy ŕ rầm. Anh chỉ yên lặng.
Xuống Nha Trang, anh rủ tôi và Minh lên ngồi uống nước trên
Book-coffee ở gần ga, đợi tiễn tôi về lại Ninh Ḥa.
Có thể nói, suốt một ngày dài, anh nói rất ít. Mà lại nói rất nhỏ
nhẹ. Nhẹ đến nỗi có lúc tôi giật ḿnh, tưởng cái bóng của anh nói
chứ không phải anh.
Đêm đó tôi tưởng các anh ngủ ở một khách sạn ven biển, rồi sáng dậy
sớm ra băi ngắm mặt trời mọc. Ai ngờ, đi mỏi cẳng chẳng t́m ra khách
sạn nào c̣n pḥng. Đành lên ga, quay về Sài G̣n. Mà nghe đâu chỉ
đứng chứ không có chỗ ngồi. Mấy ngày sau, lại nghe anh vào viện để
giải phẫu ǵ đó.
Viết đến đây, tôi lại nhớ đến các cụ ngày xưa, chống gậy đi t́m nhau
chỉ để uống một chén rượu mùa thu. Anh từ Mỹ, ngồi trên máy bay hơn
20 giờ, rồi lại ngồi xe lưả ngày Tết chật cứng người, đến những mười
mấy tiếng nữa, mang theo chai rượu chỉ để nh́n bạn uống. Cái t́nh
của anh c̣n dài rộng hơn các cụ ngày xưa rất nhiều.
Không phải v́ một cái vé tàu Tuy Ḥa-Ninh Ḥa, mà tôi quư anh. Mà v́
cái lo kín đáo của anh, lo v́ ở lại với anh, nên tôi có thể không
lên được tàu. Một điều nữa, giá như xuống ga Nha Trang, anh và
Nguyên Minh kêu taxi đi t́m khách sạn, th́ thế nào cũng kiếm được
một chỗ qua đêm. Đàng này, anh không nỡ bỏ tôi ở lại ga một ḿnh để
chờ chuyến tàu khuya. Cơ sự như thế nên mới ra cái nông nỗi, hai ông
bạn già lang thang trong thành phố biển đă bắt đầu say ngủ!
Cái “buổi ban đầu ấy” đọng lại trong tôi rất nhiều. Đương nhiên, anh
cao lớn hơn Minh, nhưng trông anh, tôi thấy sao giống Thạch Lam quá.
Giống ở đôi mắt to, sâu và buồn. Và nhất là giống những trang viết.
Giản dị, nhẹ nhàng nhưng buồn kín đáo.
Ở Thạch Lam, là nỗi buồn ga nhỏ, buồn của nhà mẹ Lê. Ở anh là buồn
với “Những cơn mưa mùa đông” xứ Huế, buồn v́ mất bạn cũng mồ
côi*, v́ quán hoa giấy chiều nay lăng đăng / uống ngụm nắng tàn
trong chiếc ly không.
Dường như có rất nhiều người đến tưới rượu lên mộ Trịnh Công Sơn,
nhưng chỉ là để nhớ một bạn nhậu chứ không phải nhớ tiếng đàn, tiếng
hát của Trịnh.
Anh, nhớ bạn, vào quán một ḿnh, kêu một ly rượu đầy và một chiếc ly
không. Lặng lẽ ngồi, lặng lẽ uống. Hết ly ḿnh, đến ly bạn. Mà ly
bạn chỉ có ngụm nắng tàn.
Cái cảnh một ly ḿnh và một ly không, tôi cho là buồn và thật đẹp.
Đẹp v́ cái t́nh bạn sóng sánh trong ly rượu. Đẹp v́ chiếc ly không
đựng chút nắng tàn.
Nhưng anh không phải là con người của trầm tư, hay làm ra vẻ trầm tư.
Anh là con người của công việc, của gia đinh vợ con. Không ai dám
phê phán anh điều ǵ.
Nhưng sao anh cứ buồn, không phải cái buồn vạn cổ, cũng không phải
cái buồn thời đại, một cơi buồn riêng có vẻ bơ thờ lạc lơng, buồn
của một điếu thuốc lá ngậm hoài thấy nhạt.
Giờ đây đă đến lúc chống gậy đi tới nơi phải tới, biết đâu , tôi hay
anh, sẽ là người đựng chút nắng tàn trong chiếc ly không.
Dù, chỉ có vậy, cũng xin uống cạn.
22/7/2014
Khuất Đẩu
* thơ Đinh Cường
In nghiêng: thơ Lữ Quỳnh
Quán
Văn 25
art2all.net
|