chu trầm nguyên minh

 

T̀NH DỤC, DOLLAR VÀ THÀNH PHỐ

 



1.
Buổi sáng thứ ba tuần rồi, khi bước vô lớp học, điểm danh, nữ sinh Q lại vắng, như vậy là hơn một tuần Q bỏ lớp học, khi hết 2 giờ toán, xuống pḥng Giám Học, hỏi ra mới biết, Q chửa hoang và đă bỏ nhà ra đi bụi đời, Q học lớp 8 một trường công lập lớn nhất tỉnh, khoảng 15, đă dấn thân vào con đường t́nh ái, hay đúng hơn, t́nh dục, và cái kết quả đă đến hết sức tồi tệ, tôi nghĩ, Em sẽ ra sao với cái bào thai nặng nề như vậy, Em sẽ ra sao giữa cái xă hội man trá với số tuổi đời thơ dại như vậy, và thấy, hết sức ngậm ngùi. T́nh dục đă giết chết tuổi thơ.


2.
Buổi chiều thứ hai tuần này, ở pḥng đọc sách, một số đồng nghiệp nói nói cười cười, một đề tài mới và thật hấp dẫn, một nữ sinh học lớp đệ nhị, ba tháng trước tết rút hồ sơ xin thôi học. Em đi làm thơ kư đánh máy cho một công sở, chiếc áo trắng được cởi ra vĩnh viễn, những chiếc áo màu rực rỡ với hoa to và lá lớn thay vào, thân thể em bỗng đẩy đà trông thấy, khó có thể tưởng tượng nổi em là một nữ sinh mảnh mai cách đây chừng vài tháng, dĩ nhiên thiên hạ thèm nhỏ răi, lũ đực rựa ấy mà. Em như một trái đào vừa chín tới, tràn đầy sức sống, và em đă sống tận lực: cho 8 thằng đàn ông bề hội đồng nhưng mới bốn thằng, em đă chết ngất, những thằng c̣n lại tiếc của đời bèn xào khô trên cái xác tội nghiệp. Và hết sức bỉ ổi là chính 8 cái miệng ấy lại trở thành tám cái haut parleur rêu rao cái màn kịch "bề hội đồng" nọ cho khắp thành phố phục tài, được xem như một thành tích đáng kiêu hănh của nam nhi(?) Tôi nghĩ, chắc em không c̣n dám ló đầu ra khỏi nhà, nhưng tôi đă lầm quá lớn, em vẫn tỉnh bơ, chiếc kính hyppi vẫn tươi vui trên mắt, chiếc áo vẫn ôm sát lấy bụng và chiếc xe Honda vẫn nổ thật ḍn. Đó, một chuyện rất tầm thường, như ăn ốc với nước mắm gừng bị đau bụng, chui vào W.C, trở ra, tất cả đều chấm dứt, không c̣n vấn đề nào được đặt ra nữa. Sự đời nó như vậy, nhiều người cười ồ, cớ sao tôi lại cắn răng? T́nh dục biến con người thành loài cầm thú.


3.
Có một chuyện phải về NT, trên chuyến trở về có hai nữ sinh một trường tư có tiếng đứng đắn trong tỉnh, cả hai tuổi trung b́nh khoảng 15, nghĩa là ở cái tuổi mà Ông Cha Bà Mẹ của chúng ta ngày xưa c̣n tắm ở truồng, hay ít ra chẳng dám vượt đường trường xa gần 200 cây số để t́m một cái giống khác nhằm thỏa măn cái giống của ḿnh. Chiều thứ bảy nhảy, chơi đă đời. Sáng chủ nhật chơi tiếp, 12 giờ ra xe trở về, sáng thứ hai mặc chiếc áo dài trắng, xơa mái tóc xuống, ôm chiếc cặp e ấp trước ngực em đi học và nổi tiếng đức hạnh. T́nh cờ tôi biết, và vô t́nh chứng kiến, cảnh trần truồng trong pḥng ngủ, cảnh e ấp trước sân trường. Chuyện khó tin, nhưng có thật 100%. T́nh dục, một khoái lạc đam mê nhưng tồi tệ.


4.
Chỗ của tôi ở cách thành phố non một cây số, đa số dân sống quanh đó là công chức nghèo. Chiều nào đi dạy về tôi cũng thấy một chiếc xe Jeep đậu ở trước một căn nhà, chồng làm xây dựng nông thôn, vợ làm sở Mỹ trên phi trường.

Một vài kẻ xấu miệng nói, người vợ làm đĩ lậu, chiếc xe Jeep nọ là của bọn Mỹ ở phi trường xuống chơi, tôi rắp tâm để ư, quả đúng như vậy, Mỹ đen, Mỹ trắng, Mỹ ù, Mỹ ốm ra vô thường trực. Tôi đánh dấu hỏi trong đầu, người chồng ở đâu những lúc đó và có biết những điều đă xảy ra như vậy hay không ? Tôi được giải đáp ngay rằng th́ là người chồng mới chính là kẻ chủ trương và điều khiển cái cảnh nọ, hắn muốn có tiền và sống sung sướng, không c̣n cách nào hơn ở thời buổi này là bán vợ để lấy "đô", có "đô" dĩ nhiên là sung sướng, tôi không tin điều đó có thật, v́ ít ra lương tâm, t́nh yêu, cộng thêm một chút t́nh nghĩa vợ chồng, ai lại hành động như vậy? Một lần nữa tôi lại lầm lẫn, khi thấy người đàn ông nọ dẫn thằng Mỹ đem về nhà cho vợ … để đổi lấy cái Tivi hiệu Sanyo. Dollar, một ma lực hấp dẫn gấp trăm lần hơn t́nh dục.


5.
Tôi có quen một người khả ái. Ông ta có vợ đẹp con ngoan và gia cảnh th́ cũng không đến nỗi nào, nhưng ông đă "thực tế hóa" người vợ bao năm chăn gối, đặt một ṿng xoắn, thả lên phi trường, dĩ nhiên là ông chấp nhận "cho chơi thả dàn", và, sau một thời gian kỷ lục, người khả kính trở nên giàu có, ngậm cái ống vố nơi miệng, bước những bước hết sức tin tưởng, lúc nào và ở dâu cũng tuyên bố, ngày mai đổi chiếc Toyota màu xanh da trời, ngày mốt đi Saig̣n c̣m-măng cái máy giặt v.v. và v.v… Ông th́ vui, vợ th́ sướng nhưng những đứa con th́ thật là buồn. Dollar, hiểm họa khó lường.


6.
Cách đây sáu năm, khi xách trên tay chiếc Air France ọp ẹp, đến thành phố này, điều trước tiên tôi nhận thấy là cái vẻ trầm buồn và khép kín của nó, khó khăn lắm mới t́m được một quán cà phê, có nhạc thời trang và đèn lờ mờ, khổ nhọc lắm mới khám phá nổi một ổ chơi bời, và, đi t́m đến ṃn giầy, mỏi mắt cũng khó thấy được 1 minijupe trên đường phố, những cô thiếu nữ áo dài, khép nép và đôi chân lúc nào cũng như lẫn trốn vội vàng, chỉ c̣n gió mù mịt và những cơn mưa giá lạnh, thành phố im vắng đến hoang sơ. Một năm sau chiếc U.S 45 đưa toán GI đầu tiên đổ bộ lên bờ biển, thành phố như bị một cơn băo lớn quét sạch sự trầm lặng, Snack Bar bắt đầu mọc lên như nấm, nhà chứa bắt đầu xuất hiện nhiều vô số kể, những cô gái cũng thoát xác… ở cái đà tỉ lệ thuận với thời gian trong sự đổi thay, bây giờ, không c̣n ai có thể t́m thấy dáng dấp ngày xưa, thành phố nữa, ngoài những cây me tây cao và âm u ở Đài Tử Sĩ, tất cả đều đổi lạ một cách khủng khiếp, Bar và quán cà phê em út nhiều hơn vạn lần nhà bán sách giáo khoa và dụng cụ văn pḥng.

Ma cô nhiều hơn ngàn lần. 

Đĩ điếm lỉnh chiếm nhiều hơn nữ sinh của tất cả trường công cũng như tư trong tỉnh cộng lại.

Xe Honda nhiều hơn số bàn chân của người đi bộ. Áo đỏ, Áo xanh, mini-jupe nhiều hơn áo trắng, áo đen và áo dài và hiện tại, số thanh thiếu niên hút cần sa ngang với số c̣n chăm chỉ học hành. 

Cảnh cuối cùng c̣n nhận chân được một cách cay đắng: Gái làm sở Mỹ bảnh hơn nữ sinh. Ở đâu có Dollar là ở đó thay đổi, từ da đến lông, từ vú đến đùi v.v và v.v. Khoảng 6 giờ mỗi chiều, những chiếc Town Bus từ phi trường đổ về, các em xanh , đỏ, tím, hồng bước xuống. Thằng Mỹ đen, Mỹ trắng kéo tay, vuốt má. Bái bai các em cười, tụi Mỹ cười, chỉ có đĩ đực rựa da vàng mũi tẹt kiệm ước là tiếc hùi hụi, nuốt nước bọt và như ngậm cả ngàn tấn thuốc đắng trong cổ họng. Thành phố c̣n đó, nhưng thật sự th́ đă chết trong ḷng người.


7.
Sáu đứa trẻ, đứa lớn nhất 14 tuổi, đă bề hội đồng một đứa bé gái 7 tuổi trong W.C công cộng … ( chính luận 20-4-71). Thật rùng rợn, t́nh dục đi từ người lớn, choai choai, và cả trẻ nít miệng c̣n hôi sữa. Cứ đà tiến nhanh, tiến mạnh, tiến hung đó, chỉ vài năm nữa, xă hội này thành trại súc vật.

Một người cha bán đứa con gái 100 dollar cho thằng Mỹ đen, qua một tay trung gian uy tín, sau một đêm đứa con gái được chiếc xe International đưa về tận nhà, nhưng phải khiêng để lên giường, đứa con gái c̣n sống như một cái xác vô hồn. Tụi Mỹ chơi đ̣n hội chợ. Người cha cắn răng, đứa con máu vẫn c̣n chảy. Dollars, dân Việt Nam lạy mày.

Tôi có một vài người bạn thất chí, mỗi lần từ mặt trận trở về thành phố, tất cả đều muốn trở lại với lửa đạn, tất cả đều nêu lư do : Thành phố dơ bẩn, bỉ ổi, Mỹ hóa v.v… và v.v…Cũng những người bạn thất chí ấy, cả tôi trong lúc hăng máu đă thề với nhau rằng: Nếu người Mỹ c̣n trên đất nước này 15 năm nữa, tất cả đều cầm dao ra đứng giữa phố tự đâm họng, mổ bụng, mà chết… 

T́nh dục, dollars và thành phố, những thứ đó bây giờ như những mũi tên tẩm thuốc độc đang cắm vào giữa trái tim của tất cả chúng ta.

 

CHU TRẦM NGUYÊN MINH
(571)
 

 

art2all.net