đan thanh

 

BẾN ĐỤC


 

          Đám cưới của Thắm không “hoành tráng” như đám cưới của con ông chủ tịch xă nhưng với bà con trong xóm th́ “nhất bảng”. Thắm sung sướng hănh diện, c̣n ba mẹ th́ mát mặt.

Học xong lớp 11 th́ Thắm bỏ học theo bạn vào thành phố xin làm công nhân cho một xí nghiệp sản xuất đồ chơi trẻ em, không phải lấm lem bùn đất như ở quê lại có chút tiền để gửi về phụ mẹ, Thắm yên tâm và ra sức làm việc, sẵn sàng tăng ca, tăng giờ khi có yêu cầu của giám đốc. Nhưng không hiểu sao khi tiếp xúc với các loại sơn th́ mặt mày, chân tay Thắm lại phù lên. Lúc đầu không để ư nhưng dần dần Thắm thấy khó chịu, uể oải và buồn ngủ, trong giờ làm việc mà mắt Thắm nặng trịch, lúc nào cũng muốn nhắm tít lại.

Cố gắng một vài tháng,nhưng t́nh trạng ấy ngày càng tăng, trong một lần khám định kỳ của công nhân, Thắm được chẩn đoán là dị ứng với sơn, nếu tiếp xúc lâu ngày sẽ bị mù mắt và viêm da. Thắm làm đơn xin chuyển qua phân xưởng khác nhưng chờ măi mà không được giải quyết,thế là Thắm về quê cấy cày cùng ba mẹ.

Trong thời gian trọ ở Ḥa Khánh Thắm có quen với Tấn, làm việc cho xưởng đóng đồ gỗ, sau hỏi ra mới biết Tấn cùng quê, ở Phú Túc, cách nhà Thắm hơn chục cây số... Sau một thời gian quen biết, họ quyết định đến với nhau, đơn giản như một sự an bài. Thắm chỉ ngại một điều là Tấn hay nhậu nhẹt với bạn bè.

Hy vọng sau khi có gia đ́nh Tấn sẽ giảm bớt việc tụ tập rượu chè để lo cho vợ con, thế là họ cưới nhau. Chỉ ba tháng sau, Thắm trở về nhà mẹ, mặt sưng húp. Không cần hỏi cũng biết nguyên nhân. Ba ngồi hút thuốc đến tận sáng, c̣n mẹ cầm tay Thắm khóc như mưa.

Vài hôm sau, Tấn đến xin lỗi ba mẹ, dỗ dành Thắm và đón vợ về. Năm lần bảy lượt như thế và Thắm không về nhà nữa. Mẹ thở dài : Không biết chị mày giờ ra sao ?

Nhà Thắm nằm lẻ loi trên sườn đồi, đất ở vùng này mênh mông, nhà nọ cách nhà kia hàng mấy trăm mét. Quanh nhà trồng đủ loại khoai, sắn, bắp, đậu và bầu bí rau củ, mỗi sáng Thắm xuống khe lấy nước tưới khi sương mà c̣n giăng mờ trên các lối đi. Việc làm của Tấn lúc có, lúc không. Không phải v́ thiếu việc mà v́ Tấn thường theo bạn bè nhậu nhẹt bỏ việc nên những người cùng làm không muốn gọi Tấn khi nhận công việc mới. Gánh nặng gia đ́nh đè lên đôi vai bé nhỏ của Thắm.

Cái điệp khúc : đàn đúm, say xỉn, chửi vợ đánh con cứ lặp lại măi, thời gian đầu c̣n thưa, về sau cứ nhặt dần. Thắm khuyên nhủ, dỗ dành th́ Tấn cho là “ Mi dạy khôn tau hả”, c̣n khi Thắm im lặng chịu đựng th́ Tấn lại bảo : “ Mi coi khinh thằng chồng này hả” và đó là cái cớ để Tấn đánh chửi hành hạ mẹ con Thắm.

Cái thói côn đồ hung dữ của Tấn đă khiến hàng xóm lo sợ. Mấy năm đầu nghe tiếng khóc của mẹ con Thắm, bà con hàng xóm c̣n chạy đến can thiệp nhưng sau họ không dám đến nữa v́ đă có lần Tấn cầm rựa rượt đuổi những người đến can ngăn. Thắm chỉ mong cuộc sống đọa đày này sớm kết thúc, c̣n kết thúc thế nào th́ Thắm cũng không biết được. Thắm quần quật làm đủ mọi việc để nuôi con. Đôi lúc nh́n vào gương, Thắm thấy một người phụ nữ lạ hoắc thảng thốt nh́n ḿnh. Mới hơn ba mươi mà Thắm trông tàn tạ như một bà già…

Mẹ con Thắm cũng đă trốn đi nhiều lần nhưng lần nào cũng không thoát. Lần cuối Thắm bỏ đi cách đây cũng gần bảy năm, trốn vào tận Vũng Tàu, ở nhờ một gia đ́nh tốt bụng. Một tối khi đang ngủ th́ công an đến xét nhà, họ mời ông bà chủ và cả Thắm lên đồn công an. Ông bà chủ bị nghi ngờ nằm trong đường dây buôn bán nội tạng, và nạn nhân là mẹ con Thắm, theo đơn tố cáo của ông Tấn, chồng bà Thắm.

Sau khi điều tra, liên hệ với quê Thắm ông bà chủ mới được minh oan. Ba mẹ con chỉ c̣n biết xin họ tha thứ rồi buồn tủi quay về tiếp tục cuộc sống đày đọa khốn cùng. Sau lần ấy Thắm không bao giờ dám bỏ nhà đi nữa.

Thắm và các con cố giấu những trận đ̣n, không khác ǵ đ̣n thù của Tấn khi say xỉn, nhất là lúc thiếu tiền uống rượu. Nhớ lần Thắm sinh đứa con thứ hai, chút tiền dành dụm chôn trong lư hương bị Tấn moi lấy mất. Khi mẹ đưa Thắm đến trạm y tế th́ trong túi không có một đồng, may mà có mẹ, nhưng mẹ cũng nghèo, phải nhịn ăn, nhịn tiêu để lo cho Thắm.

Đâu phải chỉ có thế, một tháng sau khi sinh, thiếm Năm, người hàng xóm sang chơi,dè dặt nói với Thắm:

_ Thiếm cũng áy náy khi nói chuyện này với con, hôm con đi bệnh viện, thằng Tấn có đến mượn thiếm một triệu để lo cho con, thật ra thiếm cũng ngại đưa tiền cho nó nhưng hôm đó gặp con gần trạm y tế.., nó hẹn mấy hôm sẽ trả, nay nhà thiếm có việc mà chờ hoài không thấy nó về, nên thiếm phải nói với con.

Vừa nghe đến đó mặt Thắm trắng bệch, muốn ngả quỵ khiến thiếm Năm vội đỡ và d́u Thắm vào giường:

_ Trời ơi, thiếm ơi, con có biết tiền bạc ǵ đâu.

_ Trời đất, cái thằng này…

Thiếm cũng chỉ nói được có thế rồi vội vàng an ủi Thắm và ra về. Thắm ôm con vào ḷng để mặc cho nước mắt tủi buồn ràn rụa trên khuôn mặt xanh xao.

Tấn đi làm hơn nửa tháng mới về, khi Tấn đưa chút tiền th́ Thắm bảo:

_ Anh mang trả cho thiếm Năm.

Dù cố gắng nhưng Thắm cũng không cầm được nước mắt. Tấn càu nhàu ǵ đó rồi quay xe ra đi tiếp. Hàng xóm, tổ chức phụ nữ biết t́nh cảnh gia đ́nh Thắm cũng đă nhiều lần mời Tấn ra trụ sở thôn để nhắc nhở phê b́nh. Tấn cho là Thắm đă bêu xấu chồng, và Thắm phải chịu sự hành hạ cho bơ tức của Tấn.

 

***
 

Trong suốt gần hai mươi năm qua đă biết bao lần Thắm định t́m cái chết nhưng nh́n con thơ dại Thắm đành nuốt tủi buồn oán hận vào ḷng. Rồi thằng Nam Kha, đứa con lớn của Thắm vào đại học. Hôm lên thành phố nó cứ dặn thằng em nó măi một câu : Em phải coi chừng mẹ. Nhưng cả nó và thằng em cũng không biết phải coi chừng thế nào. Đứa con gái út khi sinh ra đă bị tật nguyền, nó đă chịu đ̣n roi cùng mẹ khi c̣n là bào thai…

Cuộc sống lúc nào cũng khốc liệt như ở trong tâm băo. Kha vào năm thứ ba, th́ An Huy em nó đậu đại học. Nó tự lo cho ḿnh và lo cho em nhưng ruột gan lúc nào cũng lộn tùng phèo.

Một hôm về nhà thấy mẹ nằm mê man. mặt mày sưng húp, khắp người thâm tím, đưa mẹ đến bệnh viện, Kha quyết định bỏ học. Nh́n tờ bệnh án nó biết rằng nếu mà nó không về kịp th́ bác sĩ khó có thể cứu được mẹ.

Kha thay mẹ cán đán mọi việc trong nhà, quần quật suốt từ sáng đến tối cũng chỉ đủ ăn. Mẹ nó buồn nẫu ruột nhưng cũng đành nh́n con bỏ học. Sau những trận đ̣n chí mạng sức khỏe của Thắm không c̣n được như trước.

Từ khi Kha bỏ học về nhà cày cuốc, Tấn không đưa cho Thắm đồng nào mà cơm nước th́ vẫn phải đầy đủ khi Tấn về nhà. Nh́n Cát Đằng, đứa con gái út tật nguyền ḷng Thắm quặn đau, không biết sau khi Thắm chết rồi th́ nó sẽ ra sao. Dù biết rằng Kha không bỏ em, nhưng thêm một gánh nặng th́ tội cho nó quá. Nghĩ tới nghĩ lui mà chẳng biết làm ǵ Thắm chỉ c̣n biết âm thầm khóc.

Không hiểu ở chỗ làm Tấn có bị ức hiếp ǵ không mà mấy hôm nay về nhà Tấn cứ gây sự và đánh đập mẹ con Thắm măi. Thấy Cát Đằng ngồi choán lối đi, Tấn đá nó văng ra ngoài sân, may mà rơi trúng ụ rơm. Ôm con vào ḷng, Thắm thấy nó run lên từng cơn mà không dám khóc một tiếng.

 

***
 

Một hôm d́ Thơm nó đến chơi, biết chị khốn khó, biết cháu nghèo khổ, lâu lâu cũng chỉ giúp được ang gạo, hủ mắm thế thôi v́ d́ cũng chẳng dư dă ǵ. Không hiểu sao lần này, d́ nói với anh rễ xin đón Cát Đằng về nuôi giúp. Tấn chỉ từ chối vài câu chiếu lệ rồi đồng ư để d́ nuôi nó. Thắm nghĩ, thế là an phận, ở nhà d́ sướng hơn nhà ḿnh, nhất là không bị đánh đập hành hạ mỗi ngày.

Đêm hôm sau,Tấn say khướt khi về nhà, chửi bới một hồi rồi lăn ra ngủ, cơm cũng không ăn. Sương xuống mù mịt, xa xa mảnh trăng non thui thủi soi ánh sáng mờ mờ xuống xóm núi buồn tênh. Nửa đêm, nghe tiếng gọi giật giọng của chồng, mắt nhắm mắt mở, thấy có đèn sáng Thắm đi xuống nhà bếp. Vừa đặt chân xuống bậc cấp, Thắm nhận một cú đấm mạnh vào đầu, ngă chúi.

_ Đồ đàn bà hư, không lo được miếng cơm cho chồng.

Thấy Thắm lồm cồm ngồi dậy, Tấn lao tới th́ bỗng nhiên bật ngửa về phía sau. Một tiếng va rất mạnh, Tấn ối lên một tiếng rồi nằm yên, đầu gác lên đống liềm cuốc gần cửa ra vào. Kha và Huy đỡ và d́u mẹ nằm lên giường. Thắm hoa mắt, nhức đầu như búa bổ, muốn nhấc tay lên kéo cái gối mà không làm được…
 

***

 

Khoảng 8 giờ sáng hôm sau, cả làng xôn xao và kinh ngạc khi thấy công an xă, công an huyện và cả công an tỉnh cùng một lúc đến nhà Thắm. Bà con kéo đến vây quanh lớp trong, lớp ngoài bỏ cả công việc …

Hóa ra An Huy ra đầu thú ở công an tỉnh, Nam Kha ở huyện,c̣n Thắm ở xă. Cả ba đều khai rằng ch́nh ḿnh giết ông Tấn chôn sau chuồng gà.

Hàng xóm bàn tán đủ chuyện nhưng tựu trung vẫn chung một ư : Lẽ ra chuyện này phải xảy ra lâu rồi mới phải.

Có bằng chứng, có thủ phạm nhưng xem ra việc kết tội không đơn giản chút nào…

 

Đan Thanh

 

 

 

 


art2all.net