VIÊN SỎI NGÀY
XƯA
Anh giữ viên sỏi ngày xưa như là kỉ vật
Viên -sỏi- an -ḷng trong hành trang về phía tương lai
Viên sỏi thân yêu là số phận đă an bài
Nhưng anh vẫn nhói ḷng
ngày đi mưa giăng buồn hiu hắt
Anh suưt không nhận ra em nếu không nh́n đôi mắt
Vất vả gian truân hằn sâu trên khuôn mặt đôi mươi
Mẹ tật nguyền
em tảo tần trên mảnh ruộng cằn khô
Nuôi anh ở phố xa trên giảng đường đại học
Cô bé mười ba hai bàn tay nắm chặt
Anh em ḿnh dùng tṛ thắng thua để quyết định tương lai
Bởi bao đêm ḿnh c̣n măi nhường nhau :
Em học giỏi ...
nhưng đứa may mắn sẽ là người đi học
Anh đoán đúng viên sỏi trong tay...
và em nhận phần khó nhọc
Em cười gịn ...
ngày ấy mắt trong veo
Cô gái năm nào tuổi đă đôi mươi
Mái tóc xơ khuôn mặt gầy rám nắng
Vết phèn trên chân vết nhăn trên trán
Thanh xuân vùi theo năm tháng nhọc nhằn trôi
Thương vô cùng đêm lạnh mưa rơi
những ngày nắng cháy da, gió Lào nung hừng hực
Anh để lại em những lo toan tủi cực
Em vẫn cười ...dơi theo bước chân vui
Anh có biết đâu ngày ấy xa xôi
Hai bàn tay từ bi cũng đều có sỏi
Em cười gịn khi một bàn tay mở
Viên sỏi nè: may mắn thuộc về anh
bàn tay bé thơ chan chứa ân t́nh
Bởi dẫu chọn tay nào anh cũng là người thắng cuộc
đanthanh
Mùa đông 2020
art2all. net