Giọt Thu
YẾN THƯƠNG
Người vẫn đó chưa bao giờ lỗi hẹn
chốn hoang mang
tôi bán, mảnh chung t́nh
những lơi lả, cợt đùa màu rêu, biển
người vỗ về, ôm ấp một sinh linh
Ơn thánh khiết
mùa tàn trăng, năm trước
giọt tái tê nhuộm, tím, một cánh đồng
người đă đến... đuổi đi, loài dị, mộng
tôi vẫn ngồi ôm mặt, khóc ḍng sông
Loài chim hiếm
bay qua, rừng, tuyệt vọng
phiến môi ngoan, ngậm đắng, mảnh đông, tàn
người ve vuốt, đầu đời, con yến nhỏ
bao dung ḷng, tôi tức tưởi, riêng, mang
Và đêm ấy, tôi yêu người, rất lạ
giữa băo giông, cơn hưng cảm, mở lời
và từ ấy, người bên đời, dỗ, nín
một ngàn lần, con yến khóc, bi thương..
Bài thơ Yến Thương trích trong tập thơ PHIẾN HẠ của nhà
thơ Trần Hạ Vi hiện sinh sống và làm việc tại Canada
Khi tôi chạm vào bài thơ Yến Thương của nữ thi sĩ tài hoa Trần Hạ Vy,
xúc cảm dừng lại ở đó. Một cảm xúc mănh liệt có ǵ đó xót xa cho ( tôi),
nhân vật của bài thơ này. Mảnh chung t́nh* mà nàng lại tột cùng của sự
hoang mang để rồi mang bán. Bán sao? bán một mảnh chung t́nh? và nàng sẽ
bán cho ai??? Nỗi bi thương tột cùng khi sự dối trá ở đó. Nàng khẳng
định rằng
Người vẫn đó, không bao giờ lỗi
hẹn.
Nàng khẳng định rằng không bao giờ người ấy lỗi hẹn với nàng hết, người
ở đó và luôn ở đó, thế nhưng sao lại là chốn hoang mang và nàng hoang
mang v́ điều ǵ? Tại sao người đă ở đó và người vẫn thế chưa bao giờ lỗi
hẹn với nàng mà nàng lại hoang mang. Sự hoang mang tột độ khi nàng phải
bất lực
tôi bán, mảnh chung t́nh.
Câu thơ nhói buốt tâm can của người
đọc v́ xưa nay có ai lại đi bán sự thủy chung không? liệu cái chung t́nh
mà nàng đă đề cập ở câu thơ ấy có xác thực với hoàn cảnh của nàng không.
Nhân vật tôi đă chạm vào ḷng trắc ẩn lẫn ngờ vực của tôi về cái chung
t́nh mà nàng đă thốt lên.
những lơi lả, cợt đùa màu rêu, biển
người vỗ về, ôm ấp một sinh linh
Hay cho hai câu thơ tiếp theo này với những chua xót mà nàng diễn tả,
cái sự lơi lả, cợt đùa màu rêu ấy, cái màu sắc vốn dĩ ấy man mác quá.
Biển sóng cuộn trào rồi tung bọt nước, th́ cái màu rêu ấy có chăng? thế
mà người lại vẫn hiện hữu ở đó, cợt đùa lơi lả để vỗ về ôm ấp một sinh
linh. Nàng ví nhân vật chỉ là một sinh linh thôi, một sinh linh th́ mặc
kệ cho người nhồi nặn thành ra ǵ th́ ra cho nên người vẫn vỗ về dối trá
ở đó.
Ơn thánh khiết
mùa tàn trăng, năm trước
giọt tái tê, nhuộm tím
một cánh đồng
Người đă đến.. đuổi đi, loài dị, mộng
tôi vẫn ngồi ôm mặt, khóc ḍng sông
Cung bậc cảm xúc trào dâng khi mà tác giả đưa nhân vật trở về với mùa
tàn trăng ấy, mùa trăng kỷ niệm từ năm trước, mùa tạ ơn thánh khiết mà
hai người đă gặp được nhau để rồi huyên náo những giọt tái tê. Sao lại
vậy? phải chăng sự gặp gỡ ấy đă định sẵn cho nhân vật tôi* trong bài thơ
này là những giọt tái tê ḷng, xót xa quá bởi v́ điều ǵ? v́ sao? Ta
cũng biết rằng khi con người chạm đến cái mốc tột cùng của nỗi đau th́
giọt nước mắt sẽ ngược về tim, thế nhưng ở đây câu thơ lại hốt nhiên cho
ta thấy
giọt tái tê, nhuộm tím, một cánh đồng
Câu thơ đă cường điệu hóa nỗi xót xa của nhân vật được nhuộm tím cả một
cánh đồng. Liệu có nói quá lên không? tôi nghĩ là không! Bởi v́ tận cùng
sâu thẳm nỗi xót xa ấy dường như đă bộc bạch rất thống khổ qua câu thơ
tiếp theo cuối khổ thơ thứ hai này
Tôi vẫn ngồi ôm mặt, khóc ḍng sông
Ḍng sông th́ có ǵ đâu mà ngồi đó ôm mặt rồi khóc chứ, ở đây nhân vật
của chúng ta khi được giải thoát khỏi loài,dị, mộng ,thế mà lại rưng rức
khóc, ôm mặt khóc... Chao ôi! c̣n ǵ chua xót hơn thế nữa, c̣n ǵ chua
xót hơn khi nàng chẳng thể làm được ǵ ngoài những giọt nước mắt rưng
rức ôm mặt khóc. Tại sao? tại sao
Người đă đến, xua đi loài dị, mộng
tôi vẫn ngồi ôm mặt , khóc ḍng sông.
Tại sao người lại không đến sớm hơn chứ ? nếu sớm hơn chút nữa th́ loài,
dị, mộng kia đâu kịp làm ǵ nàng cơ chứ. Mà ở đây th́ người luôn không
lỗi hẹn nhưng lại để loài dị mộng kia ra tay với nàng trước rồi mới ra
tay để vỗ về, dỗ dành nàng và đuôi chúng đi.
Xuyên suốt hai khổ thơ trên đủ để cho chúng ta nhận ra chân tướng của sự
việc. Nhận ra những ǵ mà nhân vật tôi*của chúng ta đang phải trải qua
và mỉa mai thân phận của ḿnh ở đó. Giọt tái tê ḷng, nỗi đau xót lẫn bi
thương khi mà nàng chỉ c̣n biết ôm mặt mà khóc. Ở đây không phải là
người đă đến giải vây sao? sao không ôm choàng lấy người mà khóc, hoặc
dựa vào người để khóc chứ? V́ sao nàng chỉ c̣n biết / tôi vẫn ngồi ôm
mặt, khóc ḍng sông . Như vậy là chỉ có ḍng sông mới hiểu được những ǵ
đă xảy ra, chỉ có ḍng sông thấu hiểu nỗi niềm của nàng lúc này. Ḍng
sông và cánh đồng là sự cứu rỗi trong tâm hồn của nàng.
Loài chim hiếm,bay qua , rừng, tuyệt vọng
Phím môi ngoan, ngậm đắng, mảnh đông tàn
người ve vuốt, đầu đời, con yến nhỏ
bao dung ḷng, tôi tức tưởi, riêng mang
Khổ thơ kế cuối của bài thơ Yến Thương thật nhiều cung bậc cảm xúc đan
xen. Nỗi đau tức tưởi vỡ oà ở đó. Nỗi niềm chỉ có thể chôn kín xuống
ḷng sông. Phải chăng đời là vạn nẻo bi thương mà t́nh là nguyên do của
mọi tội lỗi.
Loài chim hiếm bay qua rừng tuyệt vọng
Phím môi ngoan ngậm đắng mảnh đông tàn
Hai câu thơ day dứt và chua xót quá. Số phận của một loài chim hiếm hay
là số phận của một con người. Nhân vật rất ngoan hiền và là ḍng dơi cao
quư. Ở đây trong câu thơ này loài chim hiếm khi bay qua rừng tại sao lại
tuyệt vọng. Sự trót lỡ khí phát hiện ra sự thật hay sự nuối tiếc về
những cánh rừng già? Cả hai ư nghĩa đều quá day dứt, day dứt v́ đă lỡ,
day dứt v́ tiếc thương cho bản thân ḿnh. Dù là một loài chim hiếm hay
là một con người th́ niềm đau đều hiện hữu trong hai câu thơ ấy. Khi sự
thật được phơi bày th́ cũng chỉ biết ngậm đắng niềm đau riêng ḿnh. Sự
day dứt tận cùng trước những ǵ đă phô bày ra trước mắt.
Phím môi ngoan ngậm đắng mảnh đông
tàn. Sau tất cả chỉ c̣n lại một mảnh đông tàn, những ǵ đă xảy ra dường
như không thể nào chua xót hơn nữa. Nhân vật chỉ c̣n biết ngậm đắng trên
bờ môi ngoan, nuốt uất ức tủi hờn vào ḷng. Mà trong ḷng chỉ có mảnh
đông tàn xơ xác.
Người ve vuốt đầu đời con Yến nhỏ
Bao dung ḷng tôi tức tưởi riẽng mang
Khi tôi đọc đến hai câu thơ cuối này trong bài thơ Yến Thương th́ ḷng
tôi đă nhuốm lệ. Thật thương cho một kiếp người, ở đây nhân vật lúc này
đă hiện lên rơ nét, nàng ví ḿnh như một con Yến nhỏ. Một loài chim hiếm
rất thuần khiết. Những rung cảm đầu đời đă từng được yêu thương ve vuốt
của t́nh yêu để rồi khi tất cả những ǵ mà người để lại cho nàng, sự bên
cạnh giả dối, những phút chưa bao giờ lỗi hẹn, những săn đón cận kề hay
cả khi người đến để xua đi loài mộng dị kia. Tất cả tất cả đều là những
sắp đặt như một bản phác thảo định sẵn mà nàng chỉ c̣n biết tự an ủi
ḿnh bắng chính sự bao dung. Bao dung với nỗi đau thương của một kiếp
người. Nuốt uất ức tủi hờn, những giọt nước mắt tức tưởi chỉ c̣n biết
khóc một ḍng sông.
Và đêm ấy tôi yêu người rất lạ
Giữa băo giông cơn hưng cảm mở lời
Và từ ấy người bên đời dỗ nín
Một ngàn lần con Yến khóc bi thương
Vâng đến đây th́ nàng đă hoàn toàn tự nguyện, nàng đă yêu và yêu rất lạ,
phút hưng cảm mở lời giữa cuộc băo giông. Từ ấy người bên đời dỗ nín
nàng bằng những ǵ mà nàng biết rơ. Nàng biết tất cả đă an bài như thế.
Nàng vẫn rưng rức bi thương trong sự dỗ nín bên đời của người.
Toàn bộ bài thơ là người và tôi _ vậy người là ai và tôi là ai???
Bài thơ Yến Thương của nữ sĩ xinh đẹp tài hoa Trần Hạ Vy đă mang đến cho
bạn cho tôi những cung bậc cảm xúc dâng tràn. Sự nhoi nhói đau thương,
nỗi bi thương cùng kiệt khi nhận ra được chân lư của cái gọi là yêu
thương. Những hụt hẫng khi nhận ra người vẫn đó chẳng bao giờ lỗi hẹn.
Cái ṿng tay bảo kê của người dành cho nàng nh́n bề ngoài th́ rất hoàn
hảo nhưng liệu nội t́nh có nghĩa ǵ khác không? Thơ Trần Hạ Vy buộc
chúng ta phải chiêm nghiệm chứ không phải chỉ là cảm mến.
Chúc mừng em Trần Hạ Vi với tập thơ Phiến Hạ tuyệt hay.
Chị thích nhất bài thơ này, một trong những bài thơ rất nhiều ư nghĩa
trong tập thơ Phiến Hạ mà em đă tặng chị.
Trân quư em và thơ của em.
Giọt Thu
art2all.net
|