Lệ đẫm
Cần Vương
Chiều
chiều trước bến Văn Lâu
Ai ngồi ai câu ai sầu ai thảm
Ai thương ai cảm ai nhớ ai trông
Thuyền ai thấp thoáng bên sông
Nghe câu mái đẩy chạnh lòng nước non
(Ưng Bình Thúc Giạ Thị)
Năm 1916 Trần Cao Vân và Thái Phiên
ngồi giả câu cá gần Phu Văn Lâu để gặp vua Duy Tân bàn việc khởi
nghĩa đánh giặc Pháp xâm lăng. Chẳng may việc bất thành. TCV và TP
bị xử tử hình. Vua Duy Tân bị Pháp đày ra đảo Réunion.

À ơi!
Chiều chiều ra ngóng bến Phu Văn Lâu
Thuyền mong?_ Bặt bóng ! Người mong?_ Vắng người!
Cuốc kêu thê thiết/ bờ bãi : lở, bồi
Nước non thôi đã thôi rồi còn chi !
À ơi! Rứa cái mà…mà…
Trống xuôi/ kèn ngược_ lòng người loạn ly
Ngoại cường lấn hiếp loạn chốn triều nghi
Đục nước béo cò cướp ngày loạn đảng
Nghĩa sĩ tìm đâu ?_ Tháng lụn, ngày đi!
À ơi !...
Chiều chiều… ra ngóng bến Phu Văn Lâu
Hờ hững mây trôi cảnh thảm người sầu
Nhạn thẳng cánh bay chim buồn không đậu
Khí thiêng sông núi_ lú lấp chìm sâu?!
À ơi!...
Chiều chiều ra ngóng bến Phu Văn Lâu
Thấp thoáng bên sông neo bóng thuyền câu
Mái đẩy vu vơ hò lơ lạc điệu
Anh hùng tụ nghĩa đâu rồi? nào đâu ?
À ơi!...
Rứa cái mạ (mạ…) bây chừ…
Bến Phu Văn Lâu người xưa khuất bóng
Nghểnh ngang quạ đậu non nước cơ cầu…
Rứa mạ… chơ chừ…
Biết tỏ (..) cùng ai (….) muối xát lòng đau !
Ơi…là… lạ… ơi !…mạ….cùng ai …!
HNL