hà nguyên lãng
Tiếng Hú ai trên
ngọn đỉnh trời
Ảnh : Ngọc tụ vàng đông - Võ Thạnh Văn
Ai hú dài trên đỉnh trời chất ngất
Có lặng nghe trời đất lạnh bốn bề
Mặt trời,mặt trăng tinh hà biến mất
a...u...m... riêng một cõi đi về *
Tiếng hú rồi tan chìm trong cô tịch
Đâu khởi đầu?chung cuộc?_một trời mê !
Tôi là ai? Tìm đâu ra tung tích
Người là ai bụm miệng hú ngô nghê ?**
Về đi! Về đi! Quy khứ lai hề !
Hương hoa cho chưa một lần tư lự
Hôn nhau đi !
_ Nụ hôn quay cuồng cuống quít chân như
Xin chớ gọi nơi nầy là cõi tạm
Thiên thu là đây
_ phút giây đê mê đắm đuối bây chừ :
“Hữu thời trực thượng cô phong đỉnh
Trường khiếu nhất thanh hàn thái hư.” *
Hà Nguyên Lãng
_____________
* a...u...m = tiếng đọc kéo dài của
Phạn âm "aum" ,
Việt ngữ phiên âm là " om" hay "úm".
**Ai hỏi Pháp, Sư giơ một ngón tay.
Sư hỏi Tiểu,Tiểu bắt chước giơ một ngón tay lên.
Sư chặt đứt ngón tay Tiểu.
***Thơ Thiền Sư Không Lộ
Thơ gợi từ
"Đường đá đỏ" của Trần thị Lai Hồng