Hoài Khanh

LỤC BÁT
 

 

TỰ TÌNH

 

Lối xưa mây xám nghẹn sầu

thuyền xuôi qua mấy nhịp cầu chênh vênh

tóc huyền chìm mấy mông mênh

thiên thai đâu nhỉ mà quên lối về

cố nhân chưa vẹn câu thề

sắt son là mảnh hồn quê ngậm ngùi

vào thu mây trắng tim rồi

đêm sâu bỗng lạnh tiếng cười tri âm

của đời là của tình thâm

của người là trọn tháng năm đợi chờ

trời xưa đất cũ sao mờ

vẫn tươi màu một sắc cờ quê hương

của nhau từ một tình thương

của nhau từ một phấn hương buổi đầu

đơn côi là một vai cầu

lẻ loi là một con tàu ra đi

người ơi năm tháng là gì

phải chăng mấy khóm tường vi héo mòn

đố ai che mảnh trăng tròn

đố ai đo được lòng son của đời

chỉ yêu là một nụ cười

chỉ đau lòng lệ của người mà thôi

ai lên mà hỏi được trời

vì sao nhân thế hay cười lại đau

qua sông là một nhịp cầu

qua tôi là một kiếp sầu vô chung

nước non giờ chẳng mịt mùng

mà nghe ấm lạnh như chùng dáng mơ

đã lâu mà đến bây giờ

vẫn thương bằng những vần thơ lạc loài.

 

8.56

 

 

 

 

TÂM SỰ MỘT NHÀ GA

 

… Chao ôi là heo hút

buồn chất nhiều trên mái ngói sân ga

nghìn ngày đón những tàu qua

cô đơn dâng những lòng toa mỏi mòn

tàu đem cho hết muôn trùng

ga buồn rũ dưới ngày mong tháng chờ

biêt bao giờ ! đến bao giờ

cố nhân thì chỉ hững hờ mà thôi

khách qua tàu đã xa rồi

là thôi còn một góc trời chênh vênh

nắng mưa còn thắm ân tình

dâng đời tất cả riêng mình héo hon

tàu qua tàu lại vẫn còn

ngói trơ sương nắng dáng mòn cỏ rêu

sáo ai buông xuống lưng chiều

nhà ai lên khói mà nhiều đắng cay

tàu qua tàu lại đêm ngày

khăn xanh nào vẫy bàn tay nào mềm

lệ ai nhỏ ướt sân thềm

tàu qua thì cả ân tình theo qua

nát từng nếp áo hoàng hoa

tâm tư lạnh cả bài ca độc hành

nhịp đời lẻ khúc thơ xanh

thế nhân chẳng khóc nhưng tình đơn côi

lòng ga còn trọn cuộc đời

chỉ đưa chỉ đón là thôi chớ gì

có ai trách một người đi

có ai thương để lòng si đỡ buồn

nắng tàn rồi gió rồi sương

bốn mùa áo bạc luôn luôn dãi dầu

năm năm thì vẫn cơ cầu

ai thương, ai nhớ, ai sầu – ta vay

nghìn thu cũng vẫn là đây

đón đưa, đưa đón mà ngây ngất lòng.

 

Phan Thiết 1955

 

 

 

 

HẸN ĐỐT TÌNH THƯƠNG

 

Chiều trôi nghe gió xuống bờ

tâm tư bừng dậy những giờ hoan ca

mùa thu chừ đã đi qua

lá khô bớt rụng sương sa lại nhiều

gió lên cuồn cuộn lưng đèo

chao ôi, tâm sự biết chiều hay đêm

chừng như lau lách mỏi mềm

chừng như trời vắng bóng chim giang hồ

tang thương là những nấm mồ

đơn côi là những lòng thơ lạc loài

chuyện đời thẹn ánh gương soi

áo đời rách nát từ hồi đông sang

cánh chim theo gió bạt ngàn

thương thương cho những ngỡ ngàng bơ vơ

lỡ mang lấy kiếp tằm tơ

đừng than mà nhục, đừng ngơ mà buồn

áo trơ xin vá cho lành

tình thương mà sống đừng ganh mà hờn

từ đông đổ gió dập dồn

mưa bông rả rích lòng đơn lạnh rồi

vui làm chi những mẩu đời

chỉ vui nhung lụa, chỉ cười thân danh

em ơi tháng sẽ về năm

tình ơi chung thủy về thăm mộng lành

ngàn ngày núi biếc hương xanh

cho nhau một tấm lòng thành mà thôi

gió lên, ừ gió lên rồi

đông sang lành lạnh cho đời viễn phương

còn mai về với quê hương

còn tôi hẹn đốt tình thương sưởi đời

 

Biên Hòa 10.56

 

 

 

 

DÂNG RỪNG

 

Nghìn thu nắng loãng mưa tràn

sông xanh màu lá núi ngàn vương tơ

quằn vai khép cánh đợi chờ

nửa đêm bỗng dậy bóng cờ non Lam

nhớ thương một ánh trăng rằm

hoài còng chưa sáng kiếp tằm phôi pha

cố nhân ơi ! đã đành xa

thâm u vọng tưởng bài ca sang mùa

khói hương còn quyện mái chùa

sắt se chi nữa mà mua tỵ hiềm

rừng thiêng mòn mỏi cánh chim

cũng không giết chết buồng tim đợi chờ

rồi mai lá rụng cành trơ

cuốn bao nhiêu gió chép thơ tặng đời

thủy chung chỉ có một lời

mà ai ai nhận cho vơi não nùng

ngàn sau lắng xuống mịt mùng

lãng du đêm quạnh lại chùng bước chân

mơ mai trời đổ trăng rừng

đêm thâu ngỏ ý hương lừng áo trai…

lòng thiêng hẹn chót đêm dài

đem xương máu để xây đài vinh quang

chúng ta mấy đứa nghèo nàn

nguyền đi khâu vá cơ hàn mai sau

mười phương còn vạn nhịp cầu

tuổi đời còn vạn hoa màu lên xanh

mơ mai trời đổ mưa lành

dâng rừng tất cả chân thành cho nhau.

 

Xuân Lộc 3.56

 

 

 

 

SẦU CHIỀU

 

Nghiêng nghiêng nắng đổ lên bờ

hoàng hôn là những đợi chờ buông sông

thuyền xuôi nhưng chỉ ngại ngùng

lững lờ giữa những muôn trùng nước mây

chiều về rũ tím hàng cây

liễu không buồn nói chiều say ân tình

trời gần mây xám trôi nhanh

đèn lên sông vắng mái tranh khói mờ

đàn chim buông tiếng ngẩn ngơ

lau thưa xao động bài thơ tâm tình

buồn lên quyện khói tràng đình

đứng đây mà những ngỡ mình ở đâu

giấu không nổi tiếng tiêu sầu

thuyền loi lẻ vẫn qua cầu cô đơn

chiều đi thăm thẳm vào hồn

không gian trùng điệp phai hồng áo côi

chuyện xưa còn dậy tiếng cười

nghìn năm là để vạn đời thương nhau

chiều qua sương gió mơ sầu

mây lang thang lạnh mái đầu viễn phương

ngậm ngùi một nửa quê hương

lạnh lùng một dáng chiều buông rũ sầu

hồn về sáng lại đêm sâu

lửa hương cầu nguyện cho nhau thâm tình

không gian chiều xuống thay hình

thời gian giữ mãi tâm tình trong ta

huyền mơ lên ánh dương tà

sầu trôi trên áo hoàng hoa một mình

mây xuôi thuyền vẫn bập bềnh

chiều về hồn cũng lênh đênh với chiều

 

10.56

 

 

 

 

NHỚ

 

Người đi qua một bến đò

chiều mô mây trắng hững hờ trôi ngang

dù bao nhiêu những lỡ làng

mắt xanh vẫn trọn mấy ngàn tóc tơ

đường xưa bụi đã dâng mờ

hàng cau lả ngọn còn chờ ai đây

lối xưa hoa tím rơi đầy

mến thương chưa trọn đã say rượu đời

lòng tôi còn một bóng người

đau thương như nửa cuộc đời đã đi

ai mơ mà nhặt câu thề

khói nhang có hẹn mai về cố hương

một ngàn sóng tóc yêu thương

làm sao cho ấm tình thương lạc loài

nghẹn ngào để vỡ gương soi

trăm năm chẳng nhắc mà tôi cứ chờ

trời xưa, đất cũ, sao mờ

rưng rưng gió núi hững hờ trăng khuya

có ai tròn một câu thề

có ai vẫn nhớ tình quê mặn mà

áo này tôi đã phôi pha

lối về xóm cũ đò qua ngại ngùng

chân chưa chồn bước kiêu hùng

lòng chưa thỏa mộng núi rừng thênh thang

gió sương còn hát lên đàng

thơ đêm vào thắm từng trang diễm huyền

phải đi cho trọn ước nguyền

cho sông núi vẹn tình duyên hải hồ

đời chưa chít dưới khăn sô

còn đi cho khắp bến bờ mới thôi

đem thương đem nhớ trả đời

đem tình đem nghĩa trả người khắp phương

dáng sầu nào rũ quê hương

mơ mai gói trọn niềm thương tặng người.

 

7.55

 

 

 

SAU LƯNG NGÀY THÁNG

 

Rồi mai gió núi mưa trời

tôi đi cho lạnh hồn tôi một mình

đời lê thê bước lênh thênh

lối âm u mãi buồn tênh mắt nào

lòng tay muôn thuở còn đau

trái tim nguyên thủy vẩn nhàu nhớ thương

nằm sâu quên mất là phương

hỏi mưa thì nắng hỏi nguồn nước đi

còn chi tôi  biết còn chi

hồn hoang buốt lạnh từ khi nhớ ngàn

đàn ai trầm cung mênh mang

nguồn đau thương vọng từ hàng lệ rơi

hồn tôi nấm mộ không đời

khói nhang xin trả cho lời thương yêu

một lần quay mặt về chiều

thì tìm sao nổi mỹ miều dấu xưa

làm sao đợi làm sao chờ

làm sao còn mãi những giờ yêu em !

 

 

 

 

THỜI GIAN

 

Đời lên mặt nước chân cầu

biển nào sầu hận trên đầu tuổi xanh

thời gian một tiếng lanh canh

sương phong vàng cả thiên thanh ngút ngàn

ý về buồm lạnh trăng hoang

thuyền đi nước lại ta còn chi đâu

thét lên một tiếng run màu

nghìn xưa nay vẫn qua cầu nước ôi

người đi ta cũng đi thôi

này sông nọ bến đây lời tiễn nhau

một lần thương mấy lần đau

vần thơ tuyệt diễm mắt nào không cay

nước ơi sông vẫn còn đầy

hồn thơ ơi vẫn lên đầy không trung

lòng ta chẳng được vô cùng

thuyền đi biết hẹn trùng phùng phương mô

thì thôi này nhớ này thơ

dăm câu sầu hận ta chờ… người ơi!

 

 

 

 

HAO MÒN

 

Thôi ngày xưa đã hoang vu

một thân thể mục rã từ sơ sinh

ta xuôi một bóng vô hình

ánh trăng lạnh cũng vô tình hắt hiu

hỡi em người của ta yêu

phấn son đâu khỏi bóng chiều vây quanh

thôi ta đời trụi cây cành

em hồng nhan đó hai ngành ngược xuôi

lạnh không tìm thấy mặt trời

nửa đêm thắp đuốc gõ hồi sinh ca

nửa đêm ta chẳng là ta

em về đâu để cành hoa úa tàn

dòng sông nước chảy hao mòn

yêu em cũng vậy đâu còn thanh xuân

xin em cứ được là rừng

khổ đau bóng nọ xanh cùng trong mơ.

 

 

 

 

DÒNG SÔNG CỦA TÔI

 

Nước xuôi lạnh một dòng sầu

biết về đâu hỡi mấy màu thời gian

ta nghe lòng vỡ cung đàn

hồn âm thanh rợn chiều hoang lá cành

gió từng trận thổi đi nhanh

rơi đôi chiếc lá và ngành trơ vơ

sông xanh trầm biếc xa mờ

một hình ảnh cũ ngày thơ ấu còn

lạnh rồi từ buổi xanh non

búp măng tơ ấy đã tròn gió sương

con sông nào đã xa nguồn

thì con sông đó sẽ buồn với tôi.

 

 

 

 

 

NHẬN PHẬN

 

Bóng sa mù khép vây mình

đời du lối đó quên tình yêu sao

thôi tôi trầm một vũng sầu

rừng hoang bản ngã cúi đầu trống trơn

nghiến răng xua mối u hờn

lòng nghe tịch mịch tiếng buồn muôn xưa

em đi lạnh một dòng mưa

nguồn thanh xuân đó già nua nhánh cành

bãi tràn phơi nắng chiều hanh

gió thương cây lá long lanh giọt đàn

nghe trời thế kỷ ly tan

một phương này vọng lên ngàn xanh cao

thẫn thờ chẳng biết vì đâu

hỡi em tình đó dưới cẩu nước trôi

một mai nhắm mắt quên đời

người đi qua mộ chớ cười vô tri.

 

 

 

 

 

QUÊN

 

Bóng trăng đã lạnh mây rồi

ta còn hay mất dưới trời hỗn mang

trái sầu ai rụng giếng vàng

bờ sông chia nhớ trăng ngàn lênh đênh

nằm đây chờ chuyến đò lên

sông ơi núi hỡi bập bềnh phương mô

ta đi lòng có trong mồ

bước vô tư vẫn lạnh bờ ly tan

sông xanh trời trắng mây vàng

chút hồn sơ cổ rợn ngàn sương phong

nhớ mùa thu nhớ mùa đông

trái tim buốt giá giữa dòng quạnh hiu

lệ đâu còn khóc cho nhiều

thì thôi nhắm mắt cho chiều đi qua

thì thôi đời vẫn thế mà

hồn khô ráo lệ vẫn ta một mình

nằm quên đời một phù sinh

đi quên sông bến thênh thênh bốn trời

còn chi ai còn chi tôi

trăng xưa đã héo trong lời phụ nhau.

 

 

 

 

NHỮNG CHIỀU TIẾNG SÚNG

 

Trong chiều nắng mỏng phai tan

cành nghiêng ngày xế điêu tàn dưới sâu

tôi đi lặng một vũng sầu

phất phơ hồn mộng biết đâu là mình

sông rồi nước cũng lênh đênh

mây rồi gió cũng bập bềnh dàn xa

tay tôi bóp những chiều tà

với cồn phố cũ với ga ven rừng

với ngày tháng ở sau lưng

yêu em lòng thấy vô cùng đớn đau

xung quanh còn có gì đâu

nghe ầm tiếng súng đời sâu dưới mồ.

 

 

 

BÌNH THUẬN

Đức Nghĩa,

 

Biển mang niềm nhớ đi hoang

gió Trường Sơn luyến mây ngàn Tà Dôn

ôi sương Tà Cú lạnh hồn

người đi nhớ dãy ba Hòn trơ vơ

cành dương cát trắng hững hờ

nhìn nhau thưở ấy bây giờ nhớ nhau.

 

Cà Ty,

 

Một dòng xanh mấy niềm sâu

ngẩn ngơ gió lạnh từ đâu thổi về

trở mình suơng rụng trên đê

người đi rồi chẳng thấy về, chao ôi.

 

Hàm Tân,

 

Nơi đây còn một bóng người

với dừa xanh biếc với trời âm u

đêm đêm tiếng cọp gầm gừ

buồn xưa cổ thụ đèn mù giọt tranh

một hôm súng nổ tan tành

người đi kẻ ở hai ngành héo hon.

 

 

 

 

XA QUÊ NGHE GIÓ NỒM

 

Đã mòn chưa núi sông xanh

biển ầm sóng gọi hai ngành phân ly

ngàn năm một bến Cà Ty

đổ ra cửa biển còn gì thanh xuân

với chim Quốc vọng sau rừng

với tranh tóc xõa nắng bừng ngày trưa

với chiều nước lũ theo mưa

sương trên Tà Cú nguồn đưa gió về

sáo chiều giục giã lê thê

trắng con buồm gió lòng về sớm hôm

chiều sa ngọn cỏ gió Nồm

trùng vây bước lạnh một hồn thu thanh.

 

 

 

 

NỬA ĐÊM THỨC GIẤC

 

Nửa đêm lạnh một tinh cầu

vai nghiêng tóc xõa rượi sầu trầm luân

hồn xa về thoáng ngập ngừng

mây tràn tóc rối lệ trừng mắt ai

sông sa chiều khói than dài

đốm đèn sương sớm vẫn hoài giọng ru

nhìn em bỗng thấy sa mù

hai bàn tay lạnh lòng thu ý hàn

còn chi chăng hỡi thanh xuân

tình yêu tuổi trẻ với ngần ấy sao

vai mang thế kỷ buồn đau

ngàn xưa đã mất ngàn sau có còn

 

 

 

 

TRÔNG THEO

 

Bến sông này, bến sông này

trăng xưa lạnh xuống hàng cây gục đầu

người xưa chừ biết là đâu

này trăng gió cũ này câu giã từ

lối đi vàng nhạt mùa thu

nghe lau lách động niềm u uất buồn

mắt người mang cả quê hương

lòng ta mang cả đoạn trường tháng năm

trăng chia niềm nhớ thì thầm

lệ chia niềm nhớ ướt đầm núi sông

lớn lên vì một tấm lòng

để bao nhiêu hận buộc vòng sơ sinh

bao nhiêu tuổi bấy nhiêu tình

bao nhiêu mộng ước giận mình bấy nhiêu

nhưng thôi buồn đã ra nhiều

trong ta là mấy vạn chiều rưng rưng

trong ta là núi là rừng

là trăm tiếng hát đã dừng trên môi

tiễn đưa thì tiễn đưa rồi

nhớ thương thì nhớ thương rồi người ơi

vòng tay không chặt luân hồi

xa xưa nghe nặng bóng trời luân lưu

người mang đi cả mùa thu

ta về mang chút tạ từ héo hon

bến sông này gió trăng còn

mênh mang vị cũ nghe buồn lay bay

tưởng chừng như chặt bàn tay

ta ôm vũ trụ tròn đầy mà mơ

nhưng khi đã biết tình cờ

thì hai thứ tóc đã mờ giấc xưa

với trăng chia nhớ đôi bờ

với sông bến nọ chia giờ ra đi

người ơi còn lại những gì

mai sau nếu chút tình sy cũng tàn.

 

 

 

 

TRONG Ý MÙA THU

 

Rừng hoang mang nhớ mưa chiều

ghềnh xa ràn rụa hiu hiu tiếng buồn

chiều nay muôn ý tha phương

nghe đồng vọng lại dưới nguồn suối xanh

nghe thu làm lá rơi cành

nghe ươn ướt lệ dưới thành mi  đau

ai nghìn xưa, ai nghìn sau

tháng năm vàng xuống bờ lau tội tình

thương làm sao nổi thân mình

mà thương cho cả thế tình cũng đau

bàn tay nhỏ quá đi rồi

trái tim cũng lạnh cả trời mê hoang

đem theo trăng nhớ rừng ngàn

là đem theo cả điệu đàn quạnh hiu

lang thang trong vạn hồn chiều

nghe mùa gãy đổ dưới nhiều bến sông

đón mùa còn một tấm lòng

tình ơi như lũ nước ròng nữa sao ?

 

 

 

 

CÚI XUỐNG

 

Nhớ ngàn trùng núi xanh đi

dần xa ngày tháng đời ghi bóng chiều

hàng cây xuôi dáng tịch liêu

vang chân hè phố nhịp hiu hắt buồn

một đời trong mắt ai vương

bàn tay đã động nỗi buồn tương lai

nằm nghe phố xá u hoài

bước đi động nỗi lạc loài vây quanh

những ngày xanh, những mầm xanh

tôi nhìn chiếc lá lìa cành mà thương

 

 

 

 

DÒNG SÔNG THUỞ ẤY LÊNH ĐÊNH MẤT RỒI

 

Thôi dòng sông đã xa rồi

vầng trăng đành cũng một đời âm u

vói tay không vỡ sương mù

đời còn vây những ngục tù đó em

thôi về im lặng nghe đêm

sương trên thành phố đã tìm bóng trăng

cuộc đời chưa thoát căn phần

những ngày những tháng đến dần quạnh hiu

và đi trên những buổi chiều

dường nghe nước lũ dâng triều cô đơn

trên tay nghe bước chân chồn

bãi xa vọng lại một hồn đau thương

làm chi để dấu trên đường

bước chân ngày ấy đã cuồng gió lên

thôi em đời một lần quên

dòng sông thuở ấy lênh đênh mất rồi

đưa tay tìm bóng xa xôi

biết mình vẫn sống một đời khói sương

 

 

 

 

CHỊU ĐỰNG

 

Bước đi tàn bóng sa mùa

âm u bốn phía nỗi thừa xót thương

tôi rơi làm một giọt sương

đụng đầu núi lớn hóa buồn tương lai

mắt nhìn thấu suốt u hoài

và di cảm biết tháng ngày cô đơn

theo mưa làm nước trôi nguồn

sầu ca tuổi trẻ chân phương núi ngàn

mây dìu tôi những chiếu hoang

bỏ xa phố thị hàng hàng ưu tư

cây cành thương  gió vi vu

thác nghìn xưa vọng lời ru buồn buồn

người yêu bạn hữu quê hương

tôi xin sống với nỗi buồn hôm nay

 

 

 

 

THẦM LẶNG

 

Mưa đầu núi xuống bơ vơ

những lần như thế ai chờ trông nhau

tôi không là những con tàu

nằm trong riêng lẻ nghe vào mênh mông

nước nguồn sông lại là sông

lòng muôn năm vẫn một lòng quạnh hiu

đi trên vai nặng bóng chiều

đành nghe mất mát ít nhiều riêng tư

lời nào xưa đã tạ từ

về sương khói quyện phù du một đời

bàn tay mềm cũng như môi

mắt người đã nặng một trời xót thương

tôi đi thành phố mù sương

thôi em hai ngã xin thường nhớ nhau.

 

 

 

 

BÀI THÂN THỂ

 

Gió nghiêng từng trận luân hồi

mùa xưa cành động nghe rời rạc đi

trong tôi thân thể thầm thì

máu và xương có hồi quy nhịp mùa

tóc dài trên tuổi lưa thưa

với hai đầu gối đong đưa lá cành

nụ cười là để cây xanh

yêu nhau là để hai ngành vu vơ

em đi bóng nhỏ xa mờ

một thân thể đó trầm tơ phím đàn

hồn tôi khẽ động dung nhan

nguồn da thịt ấy ngân tràn ưu tư

thôi em hạnh phúc giã từ

thời hai mươi tuổi đã mù khói sương.

 

 

 

 

ĐỔI THAY

 

Đi trên thành phố phai nhầu

bước chân xiêu vẹo nghe sầu vọng âm

lời em trên mắt âm thầm

khua chân phố nhỏ giọt đầm đìa tuôn

vai mình mang một quê hương

còn mang nặng cả nỗi buồn tử sinh

nguôi khuây chăng một ân tình

trời muôn xưa cũng lênh đênh mất rồi

tháng ngày đau đớn xuôi trôi

mang theo nguyện ước một đời trẻ thơ

chảy hoài sông vẫn trơ vơ

những con thuyền cũ bây giờ nơi đâu.

 

 

 

 

MÙA ĐÔNG

 

Cành mưa những trận đi hồng

bờ lau gió tự cánh đồng non xa

còn nghe chiều cũ phai nhòa

trong hồn luân lạc trầm sa suối nguồn

vầng trăng đành đã song phương

hoài mong thôi cũng đôi đường xưa sau

chiều nay vẫn một con tàu

mang đi cả những hận sầu thời gian

chim nghiêng cánh nhỏ cơ hàn

nghe rơi gió cũ điêu tàn trên sông

ta rơi vào một mùa đông

mảnh hồn buốt giá tấm lòng nhân gian.

 

 

 

 

BÓNG

 

Hồn rền sóng nhạc mây đưa

ngàn xanh trùng điệp âm thừa mênh mang

bến đi rồi gió dâng tràn

bờ xưa sóng vỗ điêu tàn núi xa

chân mây đã lạnh quê nhà

lâu rồi lận đận ai mà quên sao

quặn mình thương một lòng đau

ôi nhà ga lại con tàu ra đi.

 

 

 

 

PHỐ KHUYA

 

Ta làm gì được cho ta

với mây thấp núi chiều sa phố dài

nghe hành lang rộn bên tai

gót buồn mỏi những lần xây mộng hờ

tàu đi ga lại bơ vơ

thế thôi ta vẫn đợi chờ ai đâu

nghìn xưa chợt hiện kinh sầu

ngùi sông bến cũ đỏ ngầu mắt xanh

phố khuya vọng bước tan tành

ta đi lòng biêt chẳng đành riêng tư

lâu rồi vẫn một phù du

ta cười giữa những ngục tù áo cơm.

 

 

 

 

AN ỦI

 

Bóng mây bọt nước qua cầu

nửa đời thôi đã nát nhầu suy tư

bây chừ thành phố mùa thu

lá khô những lối hiền từ than van

nhìn mây với nước xuôi tràn

bước đi nghe vọng từng hàng tịch liêu

thôi còn an ủi tình yêu

bạn bè dăm đứa hắt hiu cuối trời

tay gầy trên tuổi xanh trôi

tháng ngày đau đớn một đời hận sinh

còn chi hay chỉ với mình

thiên tài cất kỷ để dành mai sau.

 

(Trích THÂN PHẬN, Ca Dao  xuất bản năm 1962)

 

 

 

 

MÀU LƯU LY

 

Người về giữa lúc năm canh

bến sông để lạ màu xanh thẫn thờ

mắt nào có nặng nghìn xưa

thôi sông đã chở những mùa hoang lương

về đây nghe chết cơn buồn

chia tay cuối bến quê hương cõi nào

van người xin hãy thương nhau

mai sau đất vẫn dâng màu lưu ly.

 

 

 

 

NGÀY VỀ

 

Con chim lạnh tiêng bên trời

vườn hoang nhà trống không lời vọng âm

cây khô gục chết âm thầm

ngày về liệu chút từ tâm có còn

 

 

 

 

HOANG LƯƠNG CÕI LẠ GIỌNG NGƯỜI BỖNG ĐAU

 

Vẫn còn gió cũ trong ta

thổi tung từng trận mù sa bàng hoàng

vẫn còn đêm lạ đường hoang

hồn tan trong cuộc mỏi mòn thâu canh

nâng niu từng chút mộng lành

gió ơi sao chở ngày xanh biệt mù

đêm nào thắp ngọn đèn lu

đời thưa sợi tóc ngày thu bóng tà

cuộc đời cứ lạnh lùng qua

cuộc tình người cứ dần dà xuôi trôi

một đêm ngửa mặt trông trời

hoang lương cõi lạ giọng người bỗng đau

 

20.11.69

 

 

 

 

ĐÃ KHÔ RỒI MẤY NỤ HỒNG

 

Tôi về trên bước hồng nhan

con chim sầu muộn bay tàn biển đông

đã khô rồi mấy nụ hồng

cuộc đời vẫn lịm một dòng buồn tênh

tôi về trên bước lênh đênh

bao nhiêu hoài vọng dường quên lãng rồi

bao lần thức giấc đêm côi

gương soi bỗng úa một đời hoang mê

đâu đây như bước em về

giọng cười nghe đã tràn trề cơn đau

biết người còn có thương nhau

một phương trời lạc mấy màu mê hoang

một phương kẻ mất người còn

trong niềm phiêu lãng bỗng hoàn cơn mê

   

Đà Lạt 8.9.69

 

(Chiết từ GIÓ BẤC TRẺ NHỎ ĐÓA HỒNG VÀ DẾ, Ca Dao xuất bán 1970)

 

 

 

 

NHỚ NGUYỄN DU

Bất tri tam bách dư niên hậu

thiên hạ hà nhân khấp Tố Như

 

Cõi nào giọng khởi nguyên vang ?

nhánh khô trời muộn trôi tan mộng thầm

súng còn vọng mãi trời câm

rưng rưng mắt lệ nghìn tâm sự nào ?

mộng đời nát ngọc chìm châu

bến mê vẫn rợn mấy màu trầm luân

mười lăm năm bấy nhiêu lần !

bấy nhiêu rồi nhỉ hỡi trần gian kia ?

ngược xuôi bao kẻ đi về

tấm thân bé mọn bên lề tồn vong

chuyện đời có có không không

phù vân một áng bụi hồng xa xa

cớ sao thiên hạ người ta

vẫn chưa tròn một Quê-Nhà-Bao-Dung ?

sao chưa tỉnh giấc hãi hùng

trong cơn trường mộng vô cùng thời gian.

 

 

 

 

PHƯƠNG TRỜI LƯU VIỄN

 

Biển mù mịt đó mưa đan

tôi nghìn năm nhớ nào tàn mộng xưa !

vi vu màu gió đi mùa

núi non đồng vọng cũng thừa xót thương

đà nghe đất dậy môi trường

cõi miên viễn bỗng vô thường thanh âm

bơ vơ chiều dựng chuông trầm

sông dài trôi quạnh hồi âm nẻo nào

cuối trời nghe rụng vì sao

đêm đi từng giọt sương vào hư vô

là thôi những ý mong chờ

sẽ còn luân lạc bên bờ suối xanh

còn em mộng suốt hồn anh ?

sẽ bay vào cõi cây cành héo khô

sẽ đi một bóng xa mờ

phương lưu viễn đó hẹn giờ phùng sinh.

 

 

 

 

CÁT VÀ SÔNG

 

Trong đêm thầm với cây rừng

gió ơi cát đã não nùng cõi khô

trong tôi ẩm lụi hồn chờ

núi sông vắng quạnh cơ đồ thiên di

một phương đã hiện từ bi

lửa bình tịnh đốt sân si hận cuồng

một phương đã rực suối nguồn

vai mang xiềng xích vẫn thương bạo tàn

nghe rển cát bỏng âm vang

núi sông sa mạc lan tràn năm châu

bình minh đã hiện sắc màu

Á, Phi nguyền xóa u sầu nhân gian.

 

 

 

 

BÀI VỠ LÒNG

 

Trong rừng và sự tử vong

trên đồng và nỗi nhớ mong ruộng cày

trên trời và nắng của mây

trong lòng trống rỗng tháng ngày vô vi

tôi trong cõi đó còn gì  ?

cây khô đá núi đất ghì giọt sương

nghìn năm cát bụi vô thường

sông kia bãi nọ đoạn trường riêng sao

về trong cõi diệt sắc màu

cây khô bình tịnh bóng nào âm dương

người đi về giữa con đường

xin cho tôi biết cội nguồn tôi đâu !

 

 

 

 

TRONG GIỌT SƯƠNG TAN

 

Gió đi bóng nhỏ trường kỳ

hoài khu phố lạ nhớ gì thanh niên

sông kia dòng lạnh đôi miền

tuổi tôi đã chín cõi phiền nhân sinh

em mang hồn mộng ngây tình

đời lưu viễn bỗng thấy mình xa xôi

nửa đêm sương ấm mặt trời

lòng không giới hạn đi hồi tương lai

tóc em nửa đóa sao cài

đã long lanh nỗi lạc loài sương vây

đã mòn mỏi cánh chim bay

hồn thanh niên bỗng đêm ngày ngẩn ngơ

và tôi hạt cát xa mờ

một đêm nào bỗng tình cờ sương tan

đi sông bến lạnh lên ngàn

khóc thời xưa cũ đã tàn thanh âm

ngùi nghe trái đất thì thầm

nhỏ dòng máu lệ kiếp trầm luân sâu.

 

 

 

 

BÓNG SƯƠNG

 

Ngày sương thành phố dâng mùa

bóng thu chìm tịnh cành thưa khởi vàng

tôi hoài trên bước lang thang

yêu em vô lượng mà man dại buồn

tóc huyền đó lạnh như sương

mắt huyền đó mộng bình thường không em

mỗi đêm gió nhớ trăng tim

bãi sông triều dậy đi niềm chia phôi

lòng anh chiếc bóng bên trời

ôi con sông đó dài trôi lặng lờ

tình anh cũng chỉ bơ vơ

một dòng sông nhỏ mịt mờ bóng sương.

 

 

 

 

MƯA VÀ ĐẤT

 

Mưa về thành phố rồi đây

mai sau còn có một ngày trông mưa ?

nghe vang tiếng thét trên mùa

ôi cành khô mấy nghìn xưa vọng trầm

đi, về trong cõi xa xăm

ở đây nào biết ta thầm xót thương

dòng sông cũng đã lên đường

núi xanh xa cũng biệt nguồn hỡi mây

đất đau từng quả bom cày

lòng đau từ thưở chia tay cuộc tình

nặng nề một bóng hư linh

đã nghe, từng thấy màu sinh tử bừng

chiều nào tiếng quốc lâm chung

bờ hiu hắt rộng sông trùng điệp dâng

cõi khô bỗng ứa hai hàng

dòng xanh bỗng dậy vô vàn điệu ru

mưa về từ cõi hoang vu

còn ta từ cõi nào thu mối sầu ?

 

 

 

 

TIẾNG QUÊ HƯƠNG

 

Quê hương tôi ở chốn nào

phải chăng châu Á buồn đau ngút ngàn

mẹ hiền sớm chít khăn tang

màu hương khói lạnh : đồng hoang chiến trường

núi cao lạnh suốt trời sương

sông sâu rờn cõi đoạn trường nhân sinh

từng niên kỷ vỡ trên mình

cành đa vẫn rụng mái đình đơn sơ

một đời tôi mãi bơ vơ

nhìn sông nước chảy và thơ ấu tàn

nhìn trời mây trắng đi hoang

nước ơi có vọng cùng non nỗi gì

quê hương từ dạo phân ly

từng đêm... tiếng hát kinh kỳ xót xa.

 

 

 

 

TRỜI MƯA NGHE NHẠC STRAUSS

 

Trời mưa phố ngủ sương rừng

dáng em leo lét nửa vừng trăng non

cây cành trơ nhánh chon von

rừng xưa chừ cũng mỏi mòn nước sông

ngày vơi vệt nắng xanh hồng

đêm đi rờn lạnh tiếng cồng thênh thang

tôi thu mình lắng cung đàn

chợt mù sương trắng đôi hàng song song

em vang nức nở giọng đồng

đôi bờ ngất lịm theo dòng mưa sa

hồn run trên phím tay ngà

dòng sông từ đó chan hòa trong tim.

 

 

 

 

GIỌNG SẦU

 

Tôi về đây nhớ chiều xanh

con chim nào hót trên cành khô kia

dòng sông mấy nhánh chia lìa

đêm thành phố lại trầm mê giọng đồng

hát đi em mấy mùa đông

con chim vẫn hót trong lòng nhân gian

con chim nhớ mặt trời tàn

nhớ sương đầu lá đêm vàng trăng rơi

bây giờ em hát cho tôi

và em sẽ hát cho người ta nghe

để đêm nào bước chân về

cô đơn hè phố lòng nghe rã rời

giọng kia đã mất trong lời

hồn kia đã lạc cõi đời điêu linh

thôi em cứ hát cho mình

đời quay trái đất vô tình tháng năm.

 

 

 

 

BÀN TAY KHÓI THUỐC

 

Trên tay điếu thuốc chưa tàn

cốc cà phê đắng bàng hoàng vị say

em rồi cũng vẫn là mây

anh rồi cũng vẫn là cây trụi cành

góc bàn đã kín trời xanh

mời em ướp mộng cùng anh với tình

dật dờ khói thuốc lênh đênh

ta say hồn mộng ta quên cõi đời

những phiền muộn đó xuôi trôi

nụ hôn đằm thắm ta vui dẫu buồn

rồi mai hai đứa mười phương

ngắm bàn tay nhớ màu hương đã tàn

bàn tay khói thuốc đi hoang

nghe trong tiềm thức mộng còn lao lung.

 

 

 

 

BƯỚC ĐÊM TAN

 

Lên đây tự xót thương mình

mùa trôi trên bóng lênh đênh ngút ngàn

xóa nhòa từng bước đêm tan

lòng nghe rã mục niềm hoang dã sầu

em cười giọng xé canh thâu

Nhung ơi Đà Lạt chìm sâu lạnh hồn

ly cà phê đắng cay hơn

vì anh đành bỏ suối nguồn ra đi

vì em mỗi tối trầm mi

nụ cười để chết từng khi cúi đầu

hồn anh cũng buốt thương đau

sương vây bốn ngã làm sao thấy mình.

 

 

 

 

ĐÀ LẠT HAI NGƯỜI

 

Lạnh rồi Đà Lạt thân yêu

về đây hai đứa tiêu điều khói sương

những dồi thông những con đường

chập chùng sương phủ tự nguồn hoang sơ

xót xa từng bước bơ thờ

đời mình cũng vậy bóng mờ xa xôi

đi nghe từng-khối-rã-rời

nghiệp thơ chưa hết cuộc đời chưa xong

Nhung ơi, còn một tấm lòng

mà bao nhiêu hận trên dòng luân lưu

mà bao nhiêu bận giã từ

nhà ga bến vắng hoang vu lạnh lùng

quê nhà đâu bóng bao dung ?

mến thương đâu kẻ chung cùng tâm tư !

mai xa thành phố sương mù

nhớ em một dáng mùa thu úa tàn.

 

 

 

 

SẦU THẾ KỶ

 

Giữa mùa sông trắng mây lên 

người đi còn nhớ hay quên hỡi người

ta nằm trong xứ chia phôi

ngược xuôi khóc mãi cuộc đời khổ đau

lòng theo đã vạn chuyến tàu

mà sao thành phố vẫn sầu trong mi 

làm sao còn nếp xuân thì

cô đơn lạnh buốt chân đi một mình

tình yêu trong bóng lênh đênh

về đâu đây hỡi gập ghềnh đường xa

hồn quê dõi bóng trăng tà

mây ơi gió hỡi hồn ta hỏi gì

một lần đi, những lần đi

thời gian lịm kín xuân thì đêm đêm

gió bay trên lá đã mềm

sương phong chừng cũng động niềm tư lương

nằm một phương nhớ mười phương

sao ta chẳng được gió sương bốn mùa

tấm lòng hạt bụi đong đưa

sợ mưa sợ nắng buồn chưa hỡi người

vào đời một trái tim côi

bao phen rách nát giọng cười hỗn mang

ai đâu một tấm lòng vàng ?

hai mươi thế kỷ điêu tàn rồi chăng

người ta đang thoát căn phần

văn minh cơ khí giết dần thươngyêu

tương lai vào một buổi chiều

đời người rồi cũng xế chiều, chao ôi !

 

 

 

 

TRONG GIẤC KHÔ TÀN

 

Thôi sương đã ngã bóng chiều

ngày xuôi cũng tịnh như triều đang rưng

cây khô nhánh mọn đi rừng

tôi nằm nhỏ hẹp nhớ cùng thênh thang

tay thon từng búp khô tàn

vuốt ve tôi nỗi phụ phàng hỡi em

sầu kia đủ nặng vai mềm

nhánh sông buồn lạnh đi niềm luân di

bây giờ cõi đó đương ly

bóng xanh màu cỏ còn chi giọng cười

về đây tỉnh nhỏ quên thôi

từng đêm hè phố nào nguôi mộng tàn

thôi đành cõi đó lang thang

em đi dáng cũng rợn ngàn thanh âm

 

 

 

 

NHÌN PHẬN

 

Mưa trên phố nhỏ giọt buồn

đất nghe mầm dậy tự nguồn bơ vơ

nằm đây lạnh đã bao giờ

một hồn thân thể mịt mờ gió sương

nơi đâu nắng của thiên đường

ta về ấm lại linh hồn hoang liêu

tàu đi động tiếng chim chiều

khói mờ ga vắng giọng tiêu thổi sầu

giật mình chuông gọi canh thâu

ôi đêm dài đó ngày đâu tuổi đời

môi nào cũng lạnh như môi

vẫn em ngày mộng tuổi trôi lạc loài

xa rồi hạnh phúc tương lai

bàn tay đó vẫn u hoài nắm tay

sương khuya lại ướt vai gầy

đời mòn theo những gót giày phố khuya

bàn tay năm ngón chia lìa

đưa lên em nhé nhìn kia phận mình.

 

 

 

 

NỖI SẦU VUỐT TÓC

 

Tóc dài mấy sợi phân ly

tay anh còn vuốt  nỗi gì chưa tan

tay em móng nhỏ lụi tàn

cầm tay anh lại biết còn chi không

và con mắt đó ròng ròng

đà hoang vắng lại từ trong cõi nào

và lòng đó rụng thương đau

đêm mòn mỏi giấc chiêm bao lạ lùng

ngủ dài ru mộng bao dung

tay anh ve vuốt nỗi cùng hoang vu

ôi em tóc đó sương mù

hồn anh cũng đã mịt mù gió sương.

 

 

 

ẨN ỨC

 

Chiều xưa phố cũ lạnh dồn

người đi mây trắng đầu thôn xế tà

mỏi mòn gió những lần qua

nhánh khô tàn đó cũng là mến thương

đã lâu súng vẫn sa trường

tàu đi ga vẫn một buồn dơn côi

cũ rồi câu chuyện chia phôi

nước sông xanh đó vẫn trôi lặng lờ

suốt đời tôi chỉ làm thơ

buồn không thể nói bây giờ than van.

 

 

 

 

THEO NGUYỄN TRÃI

 

Bóng sương chìm đó hỡi rừng thu phai

về dây che giấu hình hài

nằm trong ẩm mục nghe dài nhân sinh

thương em rồi lại thương mình

thương đời rồi lại thương tình phôi pha

chắc chi thiên hạ người ta

cũng thương cho một cành hoa héo tàn

chìm trong dòng sống mê hoang

nhớ em xuống phố điêu tàn đêm đêm.

 

 

 

 

VỀ TRONG GIÓ BỤI NHỚ THỜI VONG LƯU

 

Bây giờ tôi ngủ quên ngày

phố con đường đó nghe đầy tháng năm

đường đi chừ trót âm thầm

hoa xưa tàn mấy độ trầm luân sâu

thôi đêm lại bóng tan màu

rừng thương thưở trước núi sầu muôn sau

đất ơi mộng có ươm vào

trong ta huyền hoặc cõi nào lưu linh

ta ơi một kiếp vô hình

bóng sương màu cỏ nhớ mình khôn nguôi

mai kia đốm lửa tan rồi

về trong gió bụi nhớ thời vong lưu.

 

 

 

 

MÀU LƯU LINH

 

Chim bay tàn bóng xa mù

thôi sương ở lại đền bù tuổi tôi

nằm đây lạnh suốt mặt trời

hoài thương quá khứ đã ngùi phiêu linh

phố xưa hồn đẫm lệ mình

sông xưa triều đã lênh đênh mấy mùa

nghe tàn cõi mộng hoang thưa

con chim lại hót trên mùa lang thang

mắt em hồ vỡ cung đàn

thôi xuân nào cũng mộng tàn đêm thâu

ngùi thương bóng nhỏ giọng sầu

cõi kia cũng quạnh quẽ màu lưu linh.

 

 

 

 

THỨC GIẤC NGHE CHIM

 

Tôi về hồn lạc trăm phương

trái tim vọng niệm lời buồn lên mi

xa rồi những mộng cuồng si

bờ xưa sông vẫn dòng đi lặng lờ

đâu hoài tuổi dại ngây thơ

ngày vô định cũng xa mờ hư không

con chim từ bỏ ruộng đồng

là thôi cánh nhỏ chập chùng sương vây

là thôi nắng úa ngàn cây

ngùi nghe tiếng hót của ngày sơ khai

cánh mềm đã nặng tương lai

thì bay cho hết chiều phai đương tàn

thì về mươi nẻo không gian

nhìn xuân tuổi rụng sương ngàn lạnh căm.

 

 

 

 

SẼ LẠNH CÕI NÀO

 

Giờ đây sẽ lạnh cõi nào

khi đêm từng sợi lăn vào âm dương

khi em góc phố giọng buồn

khởi lên từ cõi-điên-cuồng-thanh-âm

nghe gì suối của nghìn năm

trăng từ nguyên thủy vẫn trầm sông đi  

và trên bãi cát trường kỳ

dấu chân em sẽ còn gì nữa đâu

và con mắt đó rợn sầu

một lần nhìn đủ muôn sau lạnh lùng

thôi về phố nhỏ bao dung

đêm đo ánh sáng đang dừng ga con

đêm đo từng khối mỏi mòn

thấy linh hồn đó đang còn vong lưu.

 

 

 

 

MẶN NỒNG

 

Em đi tóc cũng như rừng

ngày khu phố đó mịt mùng bóng tăm

vai nghiêng những bước âm thầm

hoang chiều đã gọi chuông trầm lạnh tanh

đèn trong ánh mắt tan tành

nhìn nhau rồi chỉ lặng thinh cúi đầu

quay về soi bóng dòng sâu

nước kia cứ chảy về đâu – biết gì ?

bỗng nhiên lệ ướt vào mi

sông đêm nào đó vẫn đi buồn buồn

nước trôi nước có về nguồn,

và đôi bờ bến có thường nhớ nhau ?

chiều nay chẳng biết vì đâu

hai dòng nước mắt chìm sâu mặn nồng.

 

 

 

 

HOÀI NIỆM

 

Tôi nằm giữa mộng xanh rừng

chiếu chăn nghe đã dậy cùng than van

thủa mùa xuân thắm chưa tàn

thủa em còn biết điểm trang linh hồn

đời hiền như cỏ xanh thôn

tôi em về giữa nụ hôn ái tình

tháng ngày êm ả lênh đênh

như mây trầm tịnh trôi trên cõi đời

bỗng trời thế kỷ dâng sôi

về dây phố nhỏ du đời lang thang

súng gươm nào mãi cơ hàn

yêu em từ đó thấy tràn ưu tư.

 

 

 

 

TINH THỂ HỒNG

 

Ngày mai lên chuyến xe về

phương nao trời đã bốn bề gió giông

yêu em tình mãi vun trồng

vườn xưa con nhện giăng hồng sợi tơ

bây giờ con nhện là thơ

thơ đan chẳng kín từ giờ luân di

tự giờ đất hiện chu kỳ

nghìn phương hướng vọng hồn Di Lặc bừng

chiến trường ôi lửa mê cung

tim em cũng cháy trong cùng tận đau

tình anh cũng giá như màu

sương kia từng đã lạnh sầu biển đông

quê hương một đóm lửa hồng

làm sao sưởi ấm cõi lòng Mẹ, Cha

tôi về vun xới vườn hoa

cho em là gái Biên Hòa, Hàm Tân

cho tôi là kẻ cô thần

nằm đây gửi mộng dậy ngần sương xanh.

 

1.7.65

 

 

 

 

NHẬP ĐỊNH

 

Về đây trầm túy mặn nồng

phiên du từng chuyến thôi lòng lắng nghe

về đây bụi khói tàu xe

chân đi hồn lạc tiếng ve hạ tàn

về đây nghìn cõi âm vang

đêm sâu rừng ruộng vui tan cuộc nào

về đây ngắm cõi gầy hao

vuốt ve ôi tóc cũng sâu suối ngàn

về đây tự hỏi dung nhan

cõi kia cành lạnh đi tàn hoang vu

ôi nghìn năm trắng sương mù

một người úp mặt trả thù thiên cơ.

 

Bạc Liêu 13.3.63

 

 

 

 

ĐỒNG VỌNG

 

Về đây đá núi ngủ buồn

cỏ ngu ngơ động cánh chuồn chuồn bay

về đây ngắm lại bàn tay

ngón dài ngón ngắn có ngày có đêm

lâu rồi có phải không em

tình yêu đó cũng hao mềm như sương

em đi lạnh lẽo trên đường

bước chân son có gợi nguồn siêu sinh

có vang từ cõi vô hình

nhịp luân trầm vọng thanh bình biệt chia

giờ đây đồng vọng bốn bề

từ Phi – Á đến ta về thiên thu !

 

(Lục Bát – Hoài Khanh, Ca Dao xuất bản 1968)

 

 

trang hoài khanh

 

art2all.net