Hoài Khanh

 

 

Ðâu Mộng của Tôi

đã có một Hiroshima trong hồn trong máu trong mộng chúng ta đang yêu nhau trong ý thức của kẻ tội đồ
vậy là trong chiếc bình tương lai của tôi
nổ như một trái bom
tôi mang những mảnh vụn làm hành trình
về phía loài người không còn mê ngủ?
đã thức giấc hãi hùng trong từng đêm sương trắng
cuốn trôi dòng sông đó mặn mồng hồ lệ của tình yêu
tôi ngẩng lên thấy gì đâu nhưng chỉ nghe
trong con mắt hoang mang của bạn
hay kẻ kia đã tự dối mình
lời tiếng thất thanh trùng vây quanh cõi trùm lấp đó
những hạt nhân trong trẻo như sương
và phút giây tan biến đời mình
những đời tình thầm hẹn môi run sẽ ấm lại mùa đàn
trên đá kia rêu đã xanh
rờn xanh những gì nào ai biết
trong hồn tôi sương đã tan
tan nát những gì nào ai hiểu được
Hirosima và mộng của tôi
sương và mộng của em
cõi Á Châu này sao lại sinh ra tôi
để ngắm hoài dòng sông trôi những mái lá nghèo nàn
những mắt sâu mờ đục còn khao khát cõi nào?
những thân hình gầy guộc và đồng lúa xanh
có chăng một bình nguyên trên Trường Sơn?
đêm rụng những giọt sương bởi những tiếng chó rừng
đêm vỡ từng kỷ nguyên bởi những bước chân
nai và trăng đó mỗi đêm suối đi hờn dân tộc
Tổ Quốc ơi làm sao tôi không khóc
khi những cánh dơi không có nóc Phật đường
sẽ bay vào mặt trời
để nhận sự tự do hùng vĩ?
ôi khoảng hư vô khủng khiếp một đời
phút giây vỡ tan tành mảnh pha lê
tôi quờ quạng vào đâu để tìm lại
những mộng của tôi
và hồn của ai

(Cỏ Khô và Lửa)

 

 

 

Hiện

Bắt đầu từ hạt sương trong

Lạnh từ cõi nào vô chung vô thủy

Hôm nao ta gặp em trên đường

Hai bàn tay dịu dàng lá cỏ

Và con chim chợt hót trên cành

Vọng những gì phía dưới dòng xanh xanh

 

 

 

Cõi nào

Trong cặp mắt xoe tròn của trẻ thơ

Có tiếng dế cất lên giữa đêm khuya

Đêm bỗng đi vào linh thánh

Và cùng một niềm nhớ tiếc khôn nguôi

Một buổi trưa nào chợt bắt gặp một đóa hồng

Nở trong vườn vô ưu của trẻ thơ

Mặt đất bỗng vô cùng lạnh lẽo

Ta nghe tháng ngày tàn tạ như không

Như chẳng có gì thực cả

Một tiếng dế hay một đóa hồng

Và một dòng sông nước ròng nước lớn

Ôi tiếng động trong ta đã rộn ràng

Và cao nguyên chốn ấy có còn chăng

Sương của cỏ non xanh và đêm thanh như lụa

Và tiếng động cũng chính là dòng sông

Và giòng sông chính là giấc mộng

Xin hãy đưa ta vào cõi nào không hề có ở trần gian

 

 

 

Ngồi Lại Bên Cầu

người em xưa trở về đây một bận
con đường câm bỗng ánh sáng diệu kỳ
tôi lẫn trốn vì thấy mình không thể
mây của trời rồi gió sẽ mang đi

em - thì vẫn nụ cười xanh mắt biếc
màu cô đơn trên suối tóc la đà
còn gì nữa với mây trời đang trắng
đã vô tình trôi mãi bến sông xa

thôi nước mắt đã ghi lời trên đá
và cô đơn đã ghi dấu trên tay
chân đã bước trên lối về hoang vắng
còn chăng em nghĩa sống ngực căng đầy

quá khứ đó dòng sông em sẽ ngủ
giấc chiêm bao nguyên vẹn có bao giờ
ta sẽ gặp trong ý tình vũ bão
con thuyền hồn trở lại bến hoang sơ

rồi em lại ra đi như đã đến
dòng sông kia cứ vẫn chảy xa mù
ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu

(Thân Phận - Ca Dao xuất bản 1972)

 

 


 

Tương Tư đất
tặng Tuệ Sỹ

người đi về đâu bóng đời hiu hắt
ngọn đèn xưa ai thắp sáng bên sông
nỗi niềm xưa ai canh cánh bên lòng
có phải vì ngọn gió thu đông thổi mạnh?
đêm nay cơn mưa dầm lại đến
đà một màu trăng trầm uất cũng bỏ ta rồi
kể từ ngày mây gió cũng pha phôi
em lãng đãng bên trời đông vắng quạnh
bạn bè quyến thân mỗi người mỗi mảnh
con sông dài sao chẳng nối tình nhau
ngọn đèn xưa ai thắp ở nơi nào
mà mối tình xưa sao vô cùng hiu hắt
có phải hồn ta hoang mang vì cơn gió bấc?
chợt thổi về từ biển lạnh ngàn năm
chợt thổi về từ núi đá âm thầm
chờ đợi mãi con người chưa xuất hiện
con người đi đâu đã tan đã biến
hay đã mất rồi trên mặt đất biển dâu
mặt đất biển dâu ngàn năm thỏ thẻ
xin gởi trao người ẩn ngữ: cuộc mong manh
mai kia đất có nói gì trầm trọng
chỉ cúi xin người thở lại chút dư thanh.

 

 

 

 

Xin chào Đà Lạt

tặng Bùi Giáng và Phạm Công Thiện

 

em ở đó với bầu trời mây núi
mùa đông sương rờn trên má hoa đào
linh hồn ta mấy mươi mùa của suối
lạnh vô cùng không biết tự phương nao

 

chân ta bước trên con đường trở lại
một lần xưa vi vút gió đầu cành
sâu dưới đó lối mòn khe suối vắng
bóng của mùa khẽ động tiếng lanh canh

 

ôi đồi thông những chiều nghiêng nhớ nắng
lòng ta trôi chiều cũ dưới chân đèo
gió heo hút dường nghe niềm u hận
em đi rồi ta vẫn đứng nhìn theo

 

màu áo đó phất phơ màu vĩnh biệt
bay về đâu xin còn lại linh hồn
để ta giữ những chiều sương ám phủ
của một đời luân lạc kiếp tha hương

 

rồi thôi hết đất sẽ là vĩnh viễn
bông hoa kia nở trên xứ điêu tàn
tay yếu đuối ta sẽ còn nắm lại
những lời gì xưa đã hết âm vang

 

(Thân Phận - Ca Dao xuất bản 1972)

 

 

 

 

Nước mắt

đã chết mùa thu em biết chưa
anh không khóc nữa để mong chờ
buồn không chở nỗi bao nhiêu nhớ
rưng rức đâu từ vạn cổ sơ

ngàn năm rồi chỉ một quê hương
một tấm lòng thơ ứa đoạn trường
em có bao giờ quên nhắc lại
cho lòng ta lạnh xuống phong sương

nằm đây nắng đã vạn lần lên
trong tiếng ve đau gió bập bềnh
trong mắt những người tâm sự ấy
mây ngàn năm cũ bay lênh đênh

ta biết em buồn như chính ta
cùng trong gai góc ước vòng hoa
trái tim nhỏ quá đôi dòng máu
hồn khép nghìn thu lệ vẫn nhòa

hai đứa đi hoài đã nhớ thương
đêm đêm thù ghét những canh trường
em nhìn để lạnh trăng đầu núi
ta khóc cho hồn rợn máu xương

thành phố như không có một người
ta lầm lũi tựa áng mây trôi
chơi vơi trong tháng ngày hư ảo
xiềng xích nào giam một kiếp người
 

 

 

 

trang hoài khanh

 

art2all.net