Em cũng giă từ xứ Huế nghe anh!
Người ta không về, Huế mô c̣n ư nghĩa
Bước đơn côi trên nẻo về phố nhỏ
Bâng khuâng buồn man mác nhớ người xưa
Anh nhớ không khi trời đổ cơn mưa
Em cũng chỉ thấy từng hạt buồn rơi vỡ
Trời hửng nắng cũng hanh vàng như mọi bữa
Mà không vừa cho nỗi nhớ đem hong
Thôi từ này em cũng chẳng trông mong
Một người đi miệt mài và xa ngái
Trả lại anh Trường Tiền sáu vài cong duyên dáng
Cả những con đường ngày tháng đă từng qua
Em một ḿnh gánh hết những phôi pha
Và cơi nhớ để rời xa xứ Huế
Em không thể một ḿnh ôm dĩ văng
Ngày mỗi ngày kỷ niệm đến vây quanh
Trách ai chừ ? Trách con tạo đành hanh
Xui gặp gỡ song hành rồi ly biệt
Yêu tha thiết cũng đành về đôi ngả
Thương t́nh ḿnh như chiếc lá thu phai!