hoàng xuân sơn
đ i ê u đ ứ n g
đầu trắng cước một hôm ngàn lau dậy tóc huyền xưa không dẫn nước qua bờ chim móng đỏ nghe chiều kinh sơ tụng đại hùng tâm pha lũy tự bao giờ
còn lại đấy một linh hồn e ngại bởi tuần trăng phơi áo lĩnh trên đồi em đã đến rồi đi cùng hương ảo nên chuông hồng ngân đọng áng chiều rơi
ôi móng sắc là thú đời ve vuốt là nhung êm hay máu tụ roi lằn cung tiển ấy đã ghim vào thương phế sợi nhu mềm e trói nặng nghìn cân
dẫu tình tang gối đầu lên sóng ngã vó thuyền đau từ gỗ thụy muôn niên xin yên thắm vào đại hồ giấc cũ bóng tích xưa mùa hoán dụ đất liền
thôi biển khép cho sông nằm xuôi chẩy xuôi tay về miền thất thổ lao lung và am miễu nghe vô thường điêu đứng một vì sao cúi lạy giữa vô cùng
Hoàng XuânSơn 16 dec. 2010
|