hoàng xuân sơn

 

t r a n g.  c h i u  v   m t  q u a  p h

 

 

 

 

chăm chút một lúc
h́nh hài
soi gương bỗng thấy
dáng phai
trời
chiều
em à
từ lúc trăng khêu
ngọn lu mờ. tỏ?
băng kiều
khóa. then
dẫm liều
qua lối cỏ. mèn
chợt mưng mức. đá
ḷng quen dập dồn
nhớ t́nh
máy động châm ngôn
một lời rẻ rúng
nên cồn lau thưa
đợi thiều
lau mát mặt. mưa
khúc ḥa ca ấy
c̣n chưa nhập mùa
bập bùng lên
trống. chiêng
khua
phồn hoa bát nháo
mộng vừa tỉnh cơn

HoàngXuânSơn
bốn tháng hai mười hai