hồ đ́nh
nghiêm
DẤU CHE SUỐI
NGUỒN
Mẹ
hiền - Họa Sĩ Thanh Trí
(Chuyện thật, từng xảy ra ở thành phố Montréal. Năm
mươi phần trăm là hoang tưởng của đứa thuật lại.)
Câu chuyện bắt đầu chỉ xảy
tới riêng cho cá nhân Linda. 29 tuổi, mẹ của đứa con nhỏ vừa tṛn bốn
tháng tuổi. Linda đẩy xe có thằng cu đang say ngủ vào thương xá, nóng
bức tháng bảy bị chận ngay sau cánh cửa gương vừa khép đóng. Những cái
máy lạnh có thể đang chạy hết công suất, và diệu kỳ thay, nó lột thật
mau những màu da đỏ ké, mồ hôi chóng khô, để sự tươi tỉnh dội ngay xuống
thần sắc con người.
Đang mùa sale, những cửa hàng đều dựng bảng giảm giá, tới 75 phần trăm.
Linda sẽ tới gian hàng My Angel để lựa mua áo quần cho thằng cu. Nó đă
thức giấc, như đa số các thiên thần nhỏ, nó bắt đầu mếu máo và làm tŕ
hoăn chân đi của mẹ nó bằng tiếng khóc. Con đói bụng rồi đó hả? Linda
cúi mặt xuống âu yếm hỏi, cô t́m tới băng ghế trống, ở góc khuất và ẳm
nó lên. Linda cởi ba hạt nút áo, dùng một tay khai mở một bên ngực, bày
biện cái bầu sữa mà thằng cu đang tơ tưởng tới. Dĩ nhiên là nó nín khóc
ngay, lim dim mắt thụ hưởng. Môi ướt với ḍng sữa mẹ ngọt ngào tuôn chảy,
chút chít, mút, nuốt. Không quá năm phút, một gă đàn ông lù lù dẫn xác
tới sát hiện trường. Madame, xin lỗi, bà không được phép vạch áo (cho
người xem ngực) ở chốn này. Trời đánh tránh bữa ăn, hẳn thằng người
không ưa nh́n vú ấy chẳng biết mô tê ǵ về tầm mức quan trọng nọ. Ngay
cả thiên lôi cũng lo mà thu búa sau lưng chờ kẻ xấu số xơi xong tiệc
cuối mới hậu tính. Tại sao? Tôi làm điều ǵ không phải? Linda ngước mặt
lên hỏi. Nếu bà cho cháu bú b́nh th́ ok, bằng không xin bà chịu khó ra
khỏi chu vi cửa tiệm, nó nằm trong những điều lệ ngăn cấm của bổn hiệu.
Xin lỗi nếu tôi nói điều không phải…
Đó là tất cả câu chuyện mà Linda đă đưa lên Facebook, chỉ sau một ngày
có tới 46 người đưa ư kiến. Tuyệt đại đa số đều tỏ rơ bất b́nh, có người
trách cứ là Linda hiền quá, phải làm lớn chuyện, nó tệ hại hơn cả nạn kỳ
thị chủng tộc. Ngày thứ hai, số người truy cập là 52 và tất thảy đi đến
quyết định: Hăy vận động rũ rê quư vị phụ nữ đang có con thơ, chúng ta
hẹn gặp trước cửa hiệu đó vào lúc 12 giờ 30 ngày Chủ nhật tới và đồng
loạt vén áo cho con bú. Phải cho bọn đàn ông làm việc trong cửa hàng đó
hiểu, lúc bé má mày cho mày măm bằng cách ǵ? U mê bú sữa ḅ sao mậy?
Rồi sao nữa?
Rồi th́ sự việc diễn tiến đúng như hẹn ước. Y như một cuộc biểu t́nh bất
bạo động. Khu thương xá ấy có hơi chộn rộn phút đầu, những người đàn bà
đi thơ thẩn mua sắm quanh đó khi nghe chuyện cũng sà tới ủng hộ. Mẹ rượt,
cho con bú thôi mà, có ai ưa chơi tṛ lộ hàng công xúc tu sĩ đâu mà la
làng. Cho tớ nói thiệt nghe, bản thân tớ từng vén áo cho con bú, ngay cả
thằng chồng tớ đứng xớ rớ ra đó cũng bù trất, chẳng thấy khuôn trăng đầy
đặn nuột nà nơi ngực tớ.
Em thuật chuyện cứ y như rằng em cũng có mặt tham gia.
Ủa, anh nói hay. Em đẩy con em tới lúc 1 giờ, em ngồi sau lưng Linda.
Em cũng bày hàng?
Nực gà. Sao lại dùng chữ bày hàng? Cái đầu baby nó án che toàn diện…
Thế kết quả ra sao?
Kết quả là đích thân thằng quản lư phải chạy ra xin lỗi toàn thể quư bà
mẹ. Chúng tôi sẽ có biện pháp thích đáng nhằm giáo dục những nhân viên
ăn nói thiếu lễ độ và trên hết, chúng tôi sẽ hủy bỏ những điều lệ cứng
nhắt không phù hợp kia. Mẹ tôi biết chuyện cũng la tôi quá chừng chừng.
Ông ta pha tṛ trong khi đi bắt tay từng người. Và ông sai một nữ nhân
viên trong cửa hàng đi trao tặng mỗi đấng nhi đồng một cái yếm cột ở cổ
để kỷ niệm về câu chuyện không hay lỡ xảy ra dễ làm sức mẻ uy tín của
thương hiệu.
Đă tới giờ em cho con bú chưa?
Hỏi chi vậy? Nó đang say ngủ mà. Đừng nói với em là lúc bé anh cũng chỉ
biết tu b́nh.
Đâu có. Mẹ anh nói cho con ngậm vú rất lợi hại. Khỏi uống thuốc ngừa
thai nè, tránh ung thư vú nè, con thông minh cực giỏi nè… tiếc một điều
là vú mẹ anh nhỏ, sữa không có mấy, nên…
Nên anh trường kỳ chơi sữa ông Thọ chứ ǵ.
Đâu có, mẹ anh tha qua nhà hàng xóm, người đàn bà láng giềng kia luôn
than đau ngực v́ căng sữa quá mạng. Bả thấy mặt anh là xởi lởi vén áo
lên ngay, cho con hết đó, bú đi để chóng lớn, mà lớn rồi th́ đừng quên
hai bầu sữa này nha.
Và dĩ nhiên là anh quất ngựa truy phong.
Sao em dùng chữ nghe kỳ khôi thế!
Chứ không phải à? Cũng ăn nằm với người ta, được người ta cho bú mớm.
Nói cho anh biết khu vực đó của phụ nữ chỉ dành riêng cho đối tượng đáng
yêu mà thôi.
Giặc giă, anh bỏ làng bỏ nước đi xa, làm sao hơn. Bây giờ anh chẳng được
thông minh như ông này bà nọ th́ không khéo là do bởi nguồn sữa bà kia
dường như thiếu vitamin X. Bú riết nên hơi bị chậm lụt.
Cái ǵ gọi là vitamin X cha nội?
Ư anh muốn nói là anh thiếu chất xám. Xám là x chứ c̣n ǵ nữa. Em làm
như X chỉ dành độc quyền cho chuyện đó không thôi. Chồng em ngon lành
không?
Chữ ngon lành đó trừu tượng quá. Ảnh rất ngon cơm.
Ngon cơm cũng rất mơ hồ. Chồng em thích ăn phở không?
Hổng có đâu. Điện nước em đầy đủ mờ, với lại em có cách để miệng lưỡi
ảnh không khi nao thấy nhạt mồm ưa ăn chùng ăn vụng.
Giỏi hén! Ngẫm lại anh quả vụng tu, quen được em mà chưa một lần cầm tay
nắm chân th́ em vội sang ngang mất đất.
Hỏi thiệt nghen, anh ở không vậy chẳng thấy sốt ruột sao?
Em có nghĩ t́nh xưa không? Nếu có th́ giúp anh một phen.
Ư, chết cha, thằng cu dậy rồi, tới giờ cho con măm rồi.
Em làm anh thấy đói bụng muốn sôi ruột.
Anh ngó lơ chỗ khác cho mẹ con em được tự nhiên.
Cũng dễ thôi, em cho nó bú đi. Có ưa nghe chuyện tiếu lâm không?
Anh kể đi, vừa kể vừa ngó ra ngoài đường.
“Trên tàu hỏa, một bà mẹ trẻ cho con bú nhưng đứa bé cứ khóc nằng nặc,
không chịu ngậm vú. Bực ḿnh, bà mẹ mắng: Bú đi nào, không th́ mẹ cho
chú kia bú bây giờ. Mắng tới ba lần mà đứa con vẫn không chịu bú. Đến
lúc đó, cậu thanh niên ngồi đối diện mới lên tiếng: Chị nói cháu quyết
định nhanh lên, tàu đă chạy qua những 5 ga rồi đấy!”
Thôi đi cha, coi chừng thằng con em bị sặc bây giờ. Lấy từ đâu hay chính
anh sáng tác đó. Tức cảnh sinh t́nh.
Anh từng thử sữa mẹ rồi, em tin không? Mới đây thôi.
Có bà hàng xóm nào tốt bụng với anh thế?
Anh có dịp sang London, trước khi Kate vợ của Prince William hạ sinh cơ.
Anh vào một quán cà phê ở khu thị tứ Piccadilly. Ở đó họ quảng cáo, cà
phê sữa người 15 pound một cốc.
Và anh đă thử? Ngon dàng trời?
Không. Cực kỳ thất vọng. Lơ lớ, ngọt, nhạt, mặn, hơi tanh. Anh nói thật,
sao con nít nó ghiền vú mẹ đến thế được nhỉ!
X́, ai biểu dộng nó vào cà phê làm chi. Uống không xem thử ra sao mà bày
đặt chê bai. Nè, sao cái đầu anh tự động đi hoang thế.
Có thấy ǵ đâu mà nạt nộ. T́nh xưa nghĩa cũ sao đối xử với nhau khắt khe
dường ấy!
Em c̣n đứa em ở bển. Đẹp hơn em, dễ thương hơn em, thông thoáng hơn em,
trẻ hơn em, bắt buộc rồi. Anh ưng ư th́ gọi em bằng chị hai, có ô kê
không nè?
Vậy à. Có nghĩa là anh sẽ lặn lội “vinh quy bái tổ” áo gấm về làng ẵm cô
nàng d́a dinh Canada.
Ậy, không lẽ vô cớ mà nó xuất dương đi t́m chồng. Sao ngược ngạo khó
nghe quá! Nó vẫn c̣n ở Sa Đéc, ḿnh mẩy trù phú đồi núi uốn lượn c̣ bay
thẳng cánh. Anh biết Sa Đéc ngon lành hào sảng ở chỗ nào không?
Nói nghe ham. Thằng nhỏ chê vú em rồi ḱa.
Sao bú lẹ vậy cưng? Bị có người lạ ḍm lén mắc cỡ quá cưng hén!
Anh mà lấy em của em làm vợ th́ ra nghiêm lệnh dứt khoát cho con bú b́nh.
Sao vậy?
Lỡ má nó tiếp khách đúng lúc nó đói th́ khách cũng như má nó khỏi phải
cắn rức lương tâm, căng thẳng hồi hộp các thứ.
Đồ quỷ nà! Để hát tiếp bài ca ngợi Sa Đéc. Anh về Sài-g̣n há, ra chợ mua
trái cây một chục: Mười trái. Anh xuôi Mỹ Tho hoặc Bến Tre, một chục:
mười hai. Cái Bè, Vĩnh Long hoặc Cần Thơ bảnh hơn, một chục: Mười bốn
trái. Tới Sa Đéc? Khà khà. Chục, mười tám. Ăn chơi không sợ mưa rơi.
Sướng chưa. Nghĩ mà xem. Chị bán cho tôi chục vú sữa. Dạ, để em lựa cho
anh 18 trái căng mọng mịn màng. Xời, những mười tám trái vú sữa, tha hồ
măm!
Điệu này không về không xong. Nhưng mà tự dưng khi khổng khi không kêu
em bằng chị nghe ngượng ngùng quá xá quà xa.
Mắc cỡ nữa à tía? Xưa nay t́nh chị duyên em th́ cứ xảy ra hà rầm, hơi
đâu lo ḅ trắng răng. Dị đi nghen, có ưa hôn?
Ưa không hay ưa hôn? Ưa, hôn ở đâu?
Già dịch ǵ đâu không á. Trước, may mà tui hổng lấy anh làm chồng. Trời
ngó xuống mà coi, làm vợ ảnh th́ làm sao chịu đời cho thấu.
Làm bộ hoài. Biết vậy sao c̣n đem tui đi cặp đôi với cô em. Nè, bảo lănh
xong, đợi vợ chồng đoàn tụ, bọn ḿnh góp tiền mua cái nhà lơn lớn để ở
chung cho đề huề nhá?
Xí, nghèo mà ham. Thôi, đến giờ trở vào hậu cung rồi. Chồng tui đi mần
về mà ngó ra cảnh này bụng ảnh hổng vui. Cơm không lành canh không ngọt
th́ buộc lăo phải đi đớp phở thôi, trách chi ai?
Th́ bất quá nói lớn tiếng với ảnh: Thằng cha này tới xin địa chỉ ở Sa
Đéc, không chừng mai mốt tụi ḿnh có thằng em đẹp giai không bằng chai
mặt. Anh ẳm thằng cu cho em được rảnh tay chút xíu nào. Bậy thật, cứ lu
bu miết, khách tới nhà chẳng cho hắn miếng nước nào cả, nghĩ cũng tội.
Chiếc áo chủ nhà chưa kéo xuống v́ không được rảnh tay. Trước khi bước
ra hướng cửa, khách c̣n nuốt nước bọt v́ trời sinh ra quả vú sữa nhiệm
màu. Trời ạ! Chục mười tám nghe ham. Không cách chi khô cạn nguồn cơn
được. Sữa chảy lai láng. Mút mùa lệ thủy!
Hồ Đ́nh Nghiêm
art2all.net
|