Hồ Đ́nh Nghiêm
M À U Đ Ê M
Đường số Mười Ba là con đường nhỏ, khuất lấp. Tuy vậy muốn t́m tới nó chẳng phải là điều khó. Để bảo đảm, anh đă đi sớm hơn nửa giờ, pḥng hờ ba mươi phút phụ trội ấy sẽ đánh đổi cho những bất trắc, những lắc léo của mấy con lộ một chiều dễ mang người ta đi quàng xiên lạc hướng. Và nhất là, đứa có thị lực yếu kém như anh, trong đêm khuya, không mấy khi nh́n rơ tấm bảng chỉ đường. Đồng hồ gắn trong xe ngầm báo cho anh một điều: Anh chẳng phải là đứa lái xe tồi. Anh tắt máy trước địa chỉ anh vừa thuộc nằm ḷng trước đó không lâu. Một căn nhà có năm bậc cấp đi lên, có bóng điện vàng trơ trụi sáng trên thềm và sau cùng, trước mặt nhà có tàng cây rậm lá đổ nghiêng. Thứ cây anh không biết tên gọi dù nó rất phổ thông, quen mặt, mọc suốt trên những chặng đường anh vừa trải qua. Có thể đèn đường không mấy sáng, cũng có thể chính bóng lá rậm rạp chao đảo của thân cây khiến bóng tối ở đây như đậm đặc hơn những căn nhà lân cận khác đứng quần tụ trong tịch lặng. Anh hài ḷng khi phát giác ra điều đó. Anh không thích chường mặt ra ánh sáng. Nó sẽ giết đi phần nào cái bất ngờ mà anh muốn mang tới cho Quỳnh. Anh từng nói với cô ấy, những món quà làm người ta vui ḷng đều do bởi sự bất ngờ là chính. Anh không có ǵ làm quà cho Quỳnh ngoài thân xác anh hiện hữu ở phút giây Quỳnh chẳng ngỡ ra. Đồng hồ thay phiên nhảy những con số làm đầy phút giây. Nó là bước đi âm thầm, nghiêm khắc. Nó sẽ làm cho người ta tuân thủ lề luật một cuộc chơi. Họ sẽ gặp gỡ và họ sẽ chia lià theo chân đi chẳng mỏi mệt của thời gian. Không một ai có quyền từ chối nó, ngoại trừ Mẹ anh. Bà cụ đă vừa bỏ cuộc cách đây một tuần. Đám tang diễn ra trong buồn bă và tịch lặng, hiểu ở nghĩa tận cùng của từng con chữ ấy. Đưa đám xong, tiện đường, anh đă ghé ngang thành phố này trước khi về lại chốn dung thân. Quỳnh sẽ ngạc nhiên khi thấy mặt anh, cũng như bảy ngày trước anh sững sốt đón nhận hung tin do người chị chuyển tới. Khi đó anh đă nhớ lại câu văn mở đầu cuốn L'étranger của A. Camus: "Aujourd'hui, maman est morte. Ou peut-être hier, je ne sais pas..." Đồng hồ cho anh biết anh c̣n thừa mười phút. Anh thắp một điếu thuốc rồi quây cửa kính xuống, t́ tay lên. Miệng anh đắng, khô khan như một kẻ suốt ngày bận tới độ chẳng có th́ giờ uống một cốc nước. Không sao, anh sẽ uống cùng Quỳnh một bát café au lait ở bất kỳ quán nước nào nằm gần con đường Mười Ba. Anh sẽ nh́n thấy Quỳnh, thoả thuê, kề cận; với khoảng cách là khói thuốc bay ơ hờ, cũng có thể là nhạc trong quán lướt thướt trôi nhẹ ra con đường thấm đầy sương khuya, ngang qua chỗ ngồi, vướng viú gửi lại trên vuông bàn những lời t́nh tự của John Lennon. Như một quá văng nào chúng ta từng thổn thức v́ một "Imagine" nhiều hoang tưởng. Quỳnh ra trễ những tám phút. Cô đứng chào tạm biệt với ai đó, ở cánh cửa dùng dằng chưa muốn đóng vội. Chúc ngủ ngon hay một lời hứa sẽ cố thanh thỏa đúng hẹn? Quỳnh mặc váy đậm màu, chân mang giày gót thấp. Những bậc thang và dáng đi cúi đầu. Tóc không dài chẳng ngắn. Tựu trung đó là nhân dạng vẫn luôn nằm trong tâm tưởng anh, chẳng đổi thay. Anh vặn chià khoá, tiếng động cơ nhạy nổ như một lời reo vui, hai luồng sáng hội tụ, chiếu đọng vào thân thể người đàn bà. Một dáng dấp có hơi gầy, cổ cao, và hai vú chẳng mấy lớn. Ḿnh hạc xương mai, anh không thích mấy chữ đó, nó chẳng nói rơ một điều ǵ cả. Vừa trong ṿng tay ôm, dịu dàng một hương mùi và đôi mắt chợt nhắm như sự biểu đồng t́nh thật đằm thắm. Hôn lên bờ môi, gh́ siết lưng, có khi Quỳnh đă mang anh đi trong cái trạng thái mà anh chưa t́m được lời giải thích đúng đắn. Anh tựa một kẻ gần chết đuối dưới mặt hồ rộng, và kỳ lạ ở chỗ là kẻ đó luôn buông xuôi, mê muội, chẳng tỉnh thức. - Trời đất! Là anh sao? Quỳnh la lên. Con đường như biết cựa ḿnh bởi giọng Quỳnh vừa ̣a vỡ. Lá cây xao động tựa gió mạnh mới lùa qua. Mọi thứ có vẻ rộn ràng, cuống quưt. Anh mở cửa khi đạp thắng. Anh ṿ tấm bản đồ thành phố, ném lui sau để dọn sạch chiếc ghế bên cạnh. - Anh đă mua chuộc được cô em Quỳnh, dành phần làm tài xế. - Đến hồi nào? - Bảy giờ đằng nhà Quỳnh và chín giờ ở con đường này. - Giỏi lắm. Mà cũng hư lắm. - Cái ǵ? Quỳnh đóng mạnh cửa, loay hoay t́m giây an toàn rồi trói thân trong ghế. Anh nh́n đôi bàn tay đặt yên trên đùi, những ngón dài muốn ngơi nghỉ. - Anh chẳng ngờ Quỳnh t́m được công việc này. Có thú vị không? - Một tuần chỉ hai tối thôi. Con bé khá dễ thương, có điều cây piano chẳng phải loại tốt. - Già đầu như anh muốn học đàn đă muộn chưa? - Chưa muộn đâu, với điều kiện lựa ngày lành tháng tốt bái Quỳnh làm thầy và gọi là sư mẫu anh minh. Trông anh có nét phảng phất tựa tên tài tử đóng trong phim "The Pianist". - Giống ở điểm nào? - Sự tiều tụy. Như vừa vượt thoát được trại tập trung của Đức quốc xă. - Mẹ anh mới mất... Lư ra anh không nên loan tin này, hoặc sẽ loan vào phút cuối, khi tạm biệt Quỳnh. - Xin chia buồn cùng anh. - Thay v́ chia buồn, Quỳnh có thể làm điều ǵ đó khiến anh tạm quên chuyện ấy đi. Luôn luôn, mỗi khi gặp Quỳnh anh đều dọn ḷng chờ đợi một nỗi mừng vui. - Thắng xe lại đi. - Tại sao? - Hăy để cho Quỳnh lái. - Một ư kiến sáng suốt. Hăy chở anh đi bất cứ nơi đâu Quỳnh muốn. Hai người mở cửa cùng lần, trái đổi qua phải và ngược lại; bước chân họ cọng với nhau vừa đủ một giáp ṿng quanh thân xe. - Chợp mắt một lát nếu anh muốn. Quỳnh mở radio, t́m băng tầng AM chuyên phát nhạc giao hưởng sau chín giờ tối. Anh hỏi: - Âm nhạc thực sự có cứu rỗi được con người không? Anh chẳng nhắm mắt, anh ngó Quỳnh như ngó một tia sáng phát ra từ bóng tối. Quá khứ, anh đă từng thức để chờ trông hoa Quỳnh nở. "Em mang cho ta một đoá quỳnh, quỳnh thơm hay môi em thơm..." Bài hát đó trốn vào kỷ niệm của hai đứa, thật êm đềm. - Nếu hoài nghi chuyện ấy th́ nên tin một điều, nó rất hiệu nghiệm khi dùng để ru ngủ. V́ thứ khám phá nọ mà gần đây nhạc Mozart, Beethoven bán rất chạy. Dĩ nhiên là mới chỉ áp dụng thành công cho trẻ con thôi. Quỳnh, cô học sinh trường Quốc gia âm nhạc ngày nào vẫn giữ được ḷng say đắm về thế giới nhạc cổ điển. Sự lao lung v́ cảnh sống trong quá khứ chỉ làm gián đoạn đi một vài năm tháng, nhưng sau rốt Quỳnh đă tiếp tục bước theo lộ tŕnh cũ. Một sự tận tụy chẳng biết sẽ giúp Quỳnh gặt hái được điều ǵ? Anh không thể làm cuộc so sánh, nhưng khi viết xong một đoản văn, anh như t́m kiếm và bắt gặp ở đó một sự quân b́nh, một chút nguôi ngoai mơ hồ. - Anh thật tệ, đáng lẽ phải gọi cho Quỳnh một cú phone. - Phải, anh rất tệ. Anh cũng có lỗi với mẹ anh, người luôn giữ niềm thất vọng về đứa con trai duy nhất trong gia đ́nh. Sao anh chưa hề mang Quỳnh đến chào bà cụ một lần? Thật vụng về! - Để làm ǵ? - Để dối gạt, có thể là như vậy. Ít ra trong trí bà in được một h́nh ảnh, một kỳ vọng, biết đâu mai này Quỳnh sẽ là cô con dâu của bà. - Quỳnh không thích đóng kịch, không ưa lừa dối. Anh hiểu tính Quỳnh mà. - Đóng kịch để cứu một hai người, điều ấy tốt hay xấu? - Sức người có hạn, tha cho Quỳnh đi. Quỳnh đạp ga, tăng tốc độ khi xe nhập vào xa lộ. Những tấm bảng xanh treo cao, chữ có tráng lân tinh chấp chới như loài bướm khuya. Một vài địa danh chạy dạt lui sau. Nếu Quỳnh không đổi hướng, chăm chỉ lái một mạch, Quỳnh sẽ có mặt ở thành phố anh cư trú vào b́nh minh. Mặt trời ở đó thức dậy trễ và chút giá lạnh sẽ từ tốn rút đi. Cái thành phố mà mẹ anh đă chẳng thể chịu được luồng hàn khí đặc thù của nó. Thỉnh thoảng trên trời xanh, người ta sẽ phát hiện ra một mũi tên đen bay lặng lẽ. Chim chóc cũng biết đâu là chốn nên từ bỏ, nhưng anh, chẳng có lư do ǵ để tránh xa nó. Quỳnh chưa bao giờ biểu lộ một thái độ để anh có cớ xem Quỳnh là tổ ấm, và rồi vui vẻ cuốn gói thiên di. - Anh muốn mời Quỳnh uống một cốc cà phê. - Gần tới nhà rồi. Quỳnh sẽ tự tay pha cà phê cho anh. Chắc chắn là ngon hơn ở hàng quán. - Hồi năy cô em của Quỳnh đă cho anh uống một thứ dung dịch gần như cà phê. - Ôi, nó mà biết ǵ! Có mời nước anh sao? - Chẳng những thế cô ta c̣n thổ lộ, luôn đón nghe điện thoại giùm chị Quỳnh. Toàn là giọng đàn ông, khi Nam khi Trung khi Bắc. - Rồi sao nữa? - Rồi cô ta đưa ra câu hỏi: T́nh yêu là ǵ? - Lẩm cẩm! - Cô em Quỳnh có lư do, nó ngạc nhiên khi biết chúng ta quen nhau đă mười một năm. Chừng đó thời gian sao măi án binh bất động? Chữ nó dùng nghe thật dễ thương. - Việc làm của anh bên đó ra sao? - Vẫn vậy. Đừng nghĩ đến, nếu không, sẽ thấy thời gian trôi đi trong vô vị. Bất hạnh biết bao khi nhận ra ḿnh gần là một cỗ máy. - C'est la vie! - Đồng ư. Nhưng có người thấy đời sống là màu hồng, có kẻ chỉ nh́n ra toàn xám. - Lấy một người vợ không chắc là hoàn cảnh sẽ thay đổi. Quan trọng là cái tâm của anh. Quỳnh lái xe giỏi hơn anh. Xe về đến nhà nhanh hơn anh tưởng. - Anh t́m ra chỗ trọ đêm nay chưa? - Chưa tính. Vui th́ nán ở mà buồn th́ lẳng lặng ra đi. - Đă sướng không? Anh nên bằng ḷng v́ cái rộng chân rộng cẳng đó. Đừng để rơi vào cảnh sự tự do bị quản thúc. - Trói chân lại th́ giă từ được cái lông bông. Trói với vợ th́ thôi không c̣n côi cút. So ra nó đă hơn là độc thân chứ. - Anh lư sự quá. Con em Quỳnh cũng vậy, lúc nào cũng cứng đầu căi chày căi cối. - Đối thoại có cái lợi, nó làm minh bạch mọi vấn đề. Bởi thế người Tây phương mới có thành ngữ: Vắng mặt là cả một sự thiệt tḥi. Quỳnh tra chià khoá và mở hai lần cửa. Trong pḥng vẫn để đèn, nhưng đó là một bóng điện yếu watt. Màu vàng đục đọng vũng trên vuông bàn, lấn tỏa sang ghế nệm. Những vật thể khác mù mờ đứng khuất lấp cùng bóng tối. - Nếu muốn, anh có thể ngủ qua đêm ở đây. Mai hẳn đi, sau khi tụi ḿnh t́m cái ǵ ăn lót ḷng. Quỳnh nói trong khi mở sáng hai ngọn đèn khác. Cô đóng cửa, móc sợi xích lại, kéo những tấm màn che bít mọi tấm kính. Anh quan sát những động tác của Quỳnh và thấy toàn thể ở cô toát ra một dáng vẻ chịu đựng. Sự chịu đựng đầy kiên cường, chẳng ta thán. Quỳnh như không muốn hoán đổi cảnh sống ấy dù cô dư sức để chọn lựa, rồi quyết định đúng đắn một sự đoàn viên. Mẹ anh từng than thở: "Cuộc sống ở đây nhàm chán quá, mẹ ưa chết quách cho rảnh nợ!". Cả chị anh cũng luôn mang bộ mặt kháu ó. Những người đàn bà thân cận đều có chung một biểu tỏ bất ưng với cuộc đời này. - Chiếc ghế ấy có thể kéo ra thành giường. Quỳnh nói. Cô t́m cái remote control rồi mở TV. - Ngồi xuống đi. Quỳnh vào trong thay áo quần một lát. Anh ngồi xuống ghế, đúng vị trí mà hồi năy anh đă đặt đít. Lưng anh mỏi, cơ thể bải hoải, đầu óc bần thần. Anh tắt máy truyền h́nh. Tin tức về bọn khủng bố, mấy đứa kamikazé ôm bom vào đám đông làm anh sợ hăi. Không mấy khi anh xem TV. Chẳng hứng thú, đa phần nó làm cho ḿnh dự phần vào những rối rắm không đâu. Anh nhớ lại ḍng nước mắt của Mẹ anh chảy ra hôm Ba anh qua đời. Bữa động quan, có người ném một cái chum lớn xuống đất rồi đưa lư do về việc phá hoại ấy: Để linh hồn ông cụ ra đi, thôi vương vấn. Lúc đó anh c̣n nhỏ, nhưng tiếng đổ vỡ thảng thốt kia tuồng như c̣n măi nằm trong đôi tai giờ này. Nó tựa một trái hỏa tiễn rơi xuống thật gần gụi. Mẹ anh đă thực sự đi hẳn cơi đời này chưa? Khi mà chẳng ai buồn tay ném vỡ một thứ ǵ đó để xua đuổi linh hồn người quá cố. Quỳnh trở lại với chiếc áo ngủ may thuôn đuột như cái bao gối lớn. Quỳnh mặc nó và trông cô trẻ nhỏ hẳn ra. Cô đă rửa mặt, những thứ dùng để trang điểm trôi đi, nhường lại một làn da có hơi xanh. Tàn nhang, nốt ruồi hiện rơ. Khuôn mặt không son phấn, và anh th́ luôn yêu những ǵ tự nhiên, nguyên thủy, không che đậy ngụy trang. Chị anh có sửa mũi sửa môi và khi chuyện tṛ anh luôn để tia mắt đi hoang chẳng muốn ngó vào khuôn mặt không được đẹp ấy. - Ngồi yên. Quỳnh dóng tiếng, nghe như mệnh lệnh. - Cái ǵ vậy? Anh hỏi và anh thấy những trái tim in trên chiếc áo ngủ Quỳnh mặc đang lay động thật gần. Chất vải cotton mềm mại, thơm tho như vừa lấy xuống từ giây phơi. Quỳnh đưa tay mân mê ở túi áo anh giây lâu, anh ngó xuống khi những ngón tay ấy rời đi. Quỳnh đă vừa cài ở đó một miếng vải đen h́nh b́nh hành. - Hăy đeo nó một hai tháng. Mọi người sẽ hiểu ḷng anh đang không vui, ủ dột v́ tang chế. Quá kề cận, anh chẳng cầm được ḷng, ṿng tay ôm lấy chiếc gối di động kia, êm ái. Anh dụi mặt vào ngực Quỳnh như cậu bé con ư thức ḿnh là đứa trẻ mồ côi, bơ vơ giữa cuộc đời này. Quỳnh đă tháo bỏ áo nịt ngực, hiện tại cái mềm mại có ở đó luôn đánh động vào tai anh những tiếng thầm th́, chừng như xúi dục ở nhịp tim đập vội. Anh muốn chui đầu vào trong cái váy rộng thênh kia nhưng Quỳnh đă lách người trốn thoát. - Đừng làm thế. Thứ nhất anh đang ở trong thời gian chịu đại tang, thứ hai con em Quỳnh vẫn c̣n thức bên kia pḥng, thứ ba để Quỳnh đi pha cà phê như đă hứa. - Chỉ vậy thôi? - Muốn ǵ khác? - Quỳnh hăy đọc nốt cho đủ Mười điều răn. Bao giờ cũng vậy, con người t́nh cảm ở trong Quỳnh luôn bị bè đảng của lư trí đánh bại. - Quỳnh chưa nghe ai lên án sự sáng suốt cả. Quỳnh đi lui sau bếp, đôi dép nhựa phát tiếng mỗi một di động. Anh theo sát lưng Quỳnh v́ tự dưng anh thèm hút một điếu thuốc. Trên ḷ điện có máy thông khói, chắc Quỳnh sẽ không phản ứng nếu anh đốt thuốc. Miệng anh buồn, cư tang chưa được ai hôn. Quỳnh bày biện lu hủ ra bàn, lăng xăng, tất bật như một người mẹ ba đầu sáu tay chuẩn bị đút cơm cho con ăn. - Uống đi, xem có vừa miệng không? - Nhắm mắt lại đi, anh có cái này cho Quỳnh. - Không dại nhắm, tính gài bẫy sao? Anh nắm lấy bàn tay Quỳnh, từ tốn đút chiếc nhẫn vào một ngón tay đang duỗi ra. - Hăy mang nó đi, dẫu Quỳnh luôn bịt tai trước những lời cầu hôn. Chiếc nhẫn có đính hạt kim cương chẳng làm tay Quỳnh thay đổi. Với anh, nó là thứ trang sức có cũng vậy mà không th́ cũng chẳng sao. Cái quan trọng của chiếc nhẫn chỉ để minh định một điều: Tôi đă lập gia đ́nh. Chấm hết. Quỳnh xoè năm ngón ra trước mặt, cô ngắm nghiá với đôi mắt đang là hai hạt trân châu khác. Sáng, linh hoạt, ướt át. - Quỳnh có thể biết xuất xứ của nó không? - Mẹ anh để dành cho cô con dâu tương lai. Bà mất trước khi nh́n thấy được viễn ảnh tốt đẹp. Quỳnh giữ làm kỷ niệm. - Tại sao lại là Quỳnh? - V́ Quỳnh là người bạn gái duy nhất. V́ anh không thể đeo thứ nhẫn đó được. Anh chúa đăng trí, ngại đánh mất. Quỳnh cúi đầu: - Anh biết Lord Byron không? - Là ai vậy? - Là người nói câu: "Tất cả những bi kịch đều chấm dứt bằng cái chết, c̣n hài kịch th́ lại kết thúc bằng một hôn lễ". Quỳnh tạm giữ giùm anh, sau này cần th́ Quỳnh sẽ trao lại tận tay. Anh nhắm mắt đi, dù sao Quỳnh cũng phải hôn anh để thế một lời cám ơn. Anh chưa kịp nhắm mắt, cô em gái Quỳnh chẳng biết từ đâu chợt hiện ra giữa hai người. - Điện thoại của chị. Một người xưng là Lam. Nói giọng Bắc. Không chừng ông ta tên Nam? - Sao không dối họ là chị ngủ rồi! - Giọng ông ta nghe quen. Giờ phút này gọi tới th́ biết tỏng một điều là chị c̣n thức. Lừa dối làm chi cho mang tội hở Trời! Quỳnh đi vào pḥng. Anh ngó theo đôi dép nhựa phát tiếng, c̣n cô em Quỳnh th́ quan sát anh. - Tối nay anh ngủ ở đây sao? Cô gái mười chín tuổi đặt dấu hỏi. - Không chắc. Tại sao em hỏi thế? - Bao giờ anh trở về lại? - Chưa biết. Có thể khuya nay. - Một ḿnh lái xe giữa đêm tối à ? - Đâu có ǵ trở ngại. Em đă bao giờ tới thành phố ấy chưa? - Từ khi chị Quỳnh bảo lănh sang đây em chưa đi đâu xa. Nếu có bạn trai ở bên đó, em sẽ đi thăm. - Em suy tính vậy là hơn hẳn chị Quỳnh rồi. - Dĩ nhiên. Bả khó hiểu thấy mồ, không dứt khoát. Nói có vẻ hồ đồ là chị ấy đang đứng trước một ngă tư mà ở đó không gắn đèn hiệu giao thông. - Nghĩa là sao? - Nghĩa là chị đắn đo khi lựa chọn. Cái ông đang điện thoại cho chị là một ví dụ. Ch́u chuộng tới độ nếu là em, em sẽ xiêu ḷng. - Nếu anh ngủ đêm lại đây, theo ư em th́ chuyện ấy có nên không? - Không nên. Khiến chị Quỳnh thêm khó xử. Chị từng dơng dạc tuyên bố: "Chúng ta là đàn bà con gái, chị cũng như em tuyệt đối không mang bạn trai về nhà. OK?" Anh hiểu ư em nói không? - Hiểu. Cám ơn em. Anh đợi chị Quỳnh nói chuyện xong sẽ từ giă lên đường ngay. - Em đi ngủ nhé? - Ừ. Chúc mộng lành. C̣n một ḿnh, anh uống hết tách cà phê bắt đầu nguội. Nếu cà phê khiến cho người ta phải trắng con mắt th́ đó là một chuyện tốt. Anh mang tách, muỗng đến bồn mở nước rửa sạch, úp lên rá nhựa. Anh vốc nước phả vào mặt ḿnh, nhớ câu nói mẹ anh ưa dùng: "Như tạt một gáo nước lạnh". Mơ hồ có tiếng cười trong trẻo của Quỳnh rưng rức sau cánh cửa đóng kín, lẻn ra ngoài hành lang và đâm tới chỗ anh đứng. "Aujourd'hui maman est morte..." Anh cảm nhận nỗi lẻ loi, buồn tới độ muốn khóc. Anh nh́n quanh quất, t́m thấy giấy viết để trên bàn ăn. Anh ghi vội vào đó hàng chữ lớn cho Quỳnh dễ đọc: Anh không thể ngủ lại, anh quy "cố hương". Mong chờ có khi nhận được điện thoại của Quỳnh báo tin vui, bất kể là với người đàn ông nào. Cám ơn về miếng vải đen tang tóc. Tạm biệt. Anh mở hai lần cửa nhà. Mở thêm lần nữa cửa xe. Đút chià khoá, lại mở. Động cơ kêu lên, tiếng đau thương. Ngoan nhé, hăy cùng ta, lần cuối, nuốt trọn đường dài. Đêm rơi xuống một màu sương đục sữa, nḥe, mờ. Phố phường thiêm thiếp và gió thổi lặng lẽ trên từng hàng lá cây.
Hồ Đ́nh Nghiêm
|