Hồ Đ́nh Nghiêm

 

NGUYỆT LAI MÔN

 

 


         
Chất thịt thà rau quả lên quầy bỗng nghe tiếng nói thật gần xô tới bên tai. Gần đó mà cũng xa xăm: Chơ tại làm răng mà lại chịu cực như rứa? Ắt hẳn không ai hỏi ḿnh, quay đầu lui, người đông vô kể, chộn rộn và ồn ào vốn là hoạt cảnh riêng tây của chợ búa, thị tại môn tiền náo. Xách cái túi ny-lông chẳng mấy nặng trị giá bảy chục bạc mới nh́n ra một ông đứng tuổi đang vung tay múa chân hăng say bên cạnh hai người đàn bà. Ừ, thiệt đoản hậu… Th́ bởi rứa, đụng vô cái chi cũng mắc dễ sợ!

Tôi đi ra, cánh cửa mở đóng tự động. Siêu thị thực phẩm Á Châu nhốt lại bao cung bậc “tả pí lù” của Tàu Miên Lào Phi Mễ Việt. Rậm rật dễ sợ! Chen chúc dễ sợ! Hốt bạc dễ sợ! Người Huế cái chi cũng dễ sợ, nghe mà thương dễ sợ! Ai đời trai đi cua gái mà cũng chí t́nh khen “em đẹp dễ sợ”. Cái anh ni! Em mô phải là một con ma mà khiến anh chết khiếp!

Đă qua tháng 5, màu nắng mới, mơn trớn trên những chùm lá xanh non, bà con bắt đầu thu cất áo ngự hàn, đôi ba kẻ trạc ngực chừng tương tư nhớ lắm nắng hè. Tôi đứng ngoài lồng kính đợi chuyến xe buưt quen thuộc, chờ mười phút xe chưa ló dạng th́ “ông dễ sợ” ḷ ḍ tới bên, sắp hàng với hai cái túi coi bộ nặng ở đôi bàn tay da nhăn. Rứa là coi như đă giă biệt mùa đông rồi đó hỉ? Sao ông biết tôi người Việt mà chủ quan bắt chuyện? Tôi buồn đủ thứ mà ông chỉ có buồn miệng. Có người buồn không biết nói năng chi, chứ miệng ông buồn chắc phải nói cho nguôi ngoai tấc ḷng. Đồ chừng vợ ông chắc thuộc loại tịnh khẩu như b́nh, ưa may miệng dễ sợ, vậy mới là cặp đôi hoàn hảo, chứ hai người tranh nhau phát biểu ư kiến e sẽ xẩy ra chiến tranh, bạ mô gây nấy! Một nhóm các nhà khoa học đă bỏ công đi thu lượm trong hai năm với nhiều vùng miền khác nhau đă đúc kết: “Đàn bà nói tới 20.000 chữ mỗi ngày trong khi đàn ông chỉ nói có 7.000 chữ”. Ít dễ sợ! Lỗi của mấy ông nghiên cứu chuyện cắc cớ nọ mắc phải: Chẳng tiếp xúc với người đồng hương đang đứng bên tôi. Ôi, tha phương mà ngộ cố tri, mừng vui sao kể xiết! Cứ huyên thuyên. Hai chục ngàn chữ mà thấm béo chi!

Tui vừa nói chuyện với hai mẹ con người dưng gặp trong chợ, cả mạ cả con đều rất mực khen tui là người đàn ông có ba đầu sáu tay. Vừa nói bác đứng tuổi vừa nh́n xuống cái túi ny-lông lỏng le mà tôi đang cầm. Anh có thấy không, đời bây chừ đă đổi, đàn bà con gái lao vào xă hội bên ngoài rồi giao việc cho đàn ông con trai quán xuyến tề gia. Đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, quét tước… nói chung là mang phận osin. Anh hiểu chữ liên tử là chi không? Liên là hoa sen, tử là con. Vợ tui nói anh là liên tử của riêng em. Nghe hay hơn con sen anh hí? Con sen là chi? Tôi hỏi ông, xa quê hương chỉ nhớ có mẹ hiền nên mọi thứ đều quên tuốt luốt. Cái anh ni c̣n giả ngộ! Con sen là người ở đợ, kẻ làm công, đứa đầy tớ. Bên nhà, họ ưa làm đầy tớ của nhân dân, bên ni tui chỉ làm đầy tớ cho vợ con mà đă muốn sụm bà chè. Hai mẹ con người dưng vừa gặp trong chợ xuưt xoa: Ui chao, ai được làm vợ con anh thiệt là khéo tu ba đời! Ông cười tít mắt sau câu nói đầy tự măn. Tôi làm đồng minh không hề tháo chạy cho ông vui: Quả đúng vậy, xem như ḿnh làm hậu phương vững mạnh cho vợ con an tâm ra án tuyến đầu, xét ra ḿnh tuy lu bu hôi mùi khói lửa bếp núc nhưng chẳng b́ với nữ giới phải chịu dắt trâu ra đồng đổ mồ hôi sôi nước mắt cỡ vợ ông Tú Xương. Ông tóc muối tiêu lắc đầu: Anh so sánh thiệt tào lao! Làm như tui ngồi mát mà ăn bát vàng không bằng! Nhức đầu ê ẩm chớ giỡn chơi chi nơi!

Xe buưt lù đù trờ tới, dềnh dàng lắc lư dục tốc bất đạt. Ông ấy đi thẻ của người già nên giá cả giảm tới 50% theo mức quy định. Mẹ! Về già được biệt đăi lắm thứ nhưng cha con tụi nó hổng có đứa nào thích già, già gân cũng chê, chúng măi than van một điệp khúc: Ôi, thời oanh liệt nay c̣n đâu! Đàn bà chẳng ai cảm hoài kiểu đó, không biết họ có đập gương xưa t́m lấy bóng: Ôi, hoa nhường nguyệt thẹn đă trốn đi đâu? Buồn dễ sợ!

Người đồng hương buồn miệng ngồi ghế sát tôi. Này, không phải nói chứ thời bây giờ có công nghệ thông tin điện toán lợi hại dễ sợ. Một ngày tui bỏ năm tiếng để chúi mũi chúi lái vô trong internet, họ vẽ đường cho hươu chạy tán loạn, họ mang thập bát bang vơ nghệ trong giang hồ ra dạy. Ưa ninh phở? Ưa hầm bún ḅ? Ưa nấu hủ tiếu? Ưa chơi ḿ Quảng? Ôi, ba mươi giây, họ tận t́nh chỉ bày chi li từng bước một, ḿnh cứ theo đó mà giận cá chém thớt liên hồi kỳ trận, dễ như ăn ớt! Tôi hỏi: Vậy chứ chiều nay bác tính nấu món chi? À, đứa con gái tui ra yêu sách, ba ơi, lâu hung rồi răng ba không làm bún thịt nướng chả gị, họ kêu văn năng ôn vơ siêng luyện, coi chừng ba rét nghề a nghe. Mạ hắn th́ đ̣i ăn bánh khoái, tui thưa với mụ ấy, dạ cho em nhờ tí, khói quyện trong ấp ba ngày chưa tan, hàng xóm vô ra đứa mô cũng hít hà what the hell mùi chi hôi rứa bây! Ông cười, gật gù, xem chừng nói lời thậm duyên dáng, mặn mà có duyên.

Xe quanh co trên con đường nhỏ, một chiều. Tia nắng đâm nghiêng vào ḷng buưt rộng, ghi đậm nhạt sắc xanh trên gương mặt hằn nhiều nếp nhăn của người đàn ông từng nghi bất hoặc và biết lẽ trời. Ông chép miệng, mới hôm qua tui coi tin tức thấy ở Huế tổ chức đ́nh đám lễ hội chi đó, họ xướng ra câu: Áo dài- nón lá- cầu trường Tiền là “nhận diện thương hiệu” của Huế. Họ in lại tranh của các hoạ sĩ, được các nhà thiết kế cho vào nằm trong tà áo dài rồi gọi tên “cặp đôi hoàn hảo”. Vạn người khen cũng có vạn người chê: Răng mà có cái áo dài trông như áo đời nhà Thanh trong phim Trung quốc nhỉ? Bản sắc dân tộc đă trốn đi mô? Pha tạp quá! Lai giống quá! Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép Huế đẹp Huế thơ! May mà chưa có quán bún ḅ chửi, cơm hến quát, cháo ḷng mắng. Ốt dột dễ sợ! Anh biết đó, Huế tui ngoài chữ cố đô họ c̣n kêu là xứ Thần kinh. Thần kinh th́ mang hai ba nghĩa khác nhau, nhức đầu dễ sợ!

Ông đưa tay chỉ tới một tảng bê-tông xám ngoét dựng ở khúc quành: Chỗ tui thuê, nhà của chính phủ, thôi, gặp nhau đây rồi chia tay. Rứa th́ anh ở chỗ mô? Dạ thưa bác, tôi ở trong nhà. Đang bắt tay, ông rút lại: Nói đă nguỵ tặc chưa! Ông giật chuông, nếu có duyên th́ bữa khác gặp nhau ở chợ. Tụi ḿnh ở đây th́ nên xem tui là bầu mà anh là bí. Hề hề. Thoắt sinh ra th́ đà khóc choé, trần có vui sao chẳng cười kh́? Thơ của tiền nhân đó nợ, cái mặt anh răng cứ bó hó băng hăng! Rầu dễ sợ! Rầu quá th́ sinh chết sớm chứ được ích chi…

Xe buưt lao đi, thả một đống bụi lui cho người đàn ông ba đầu sáu tay công dung ngôn hạnh ba đảm đang làm ngày không đủ tranh thủ làm đêm mà chẳng biết có đủ sức để cọng thêm giờ nghỉ. Cái phận số của bí và bầu đều phơi héo hon trên giàn, để “bán đi những thứ dăi dầu, mua về những thứ rặt mầu nhà quê”. Phật từng dạy, vạn khổ đau của chúng sinh đều do miệng lưỡi mà ra. Nói điều không phải, tha nhân giận hờn, ghét bỏ. Ăn thực phẩm có hoá chất, ngộ độc ôm bụng nhăn nhó. Ông Nguyễn Công Trứ nói “nguyệt lai môn hạ nhàn”, dạ thưa ngài trăng xứ này xa quá, có lai văng bên cửa nhà th́ mờ nhạt, lu câm soi không tỏ chút nhàn hạ.

Xe đỗ ở trạm dừng, tôi đi xuống nh́n bóng ḿnh đen đúa song hành về chỗ trú thân. Dạ thưa bác tôi ở trong nhà, chiều nay chẳng có ai đ̣i ăn bún thịt nướng chả gị, đ̣i xơi bánh khoái cho liên tử này lu bu. Giận lẫy cuộc đời tôi mở ḷ trụng gói ḿ tôm ăn liền cho hạ hoả. Tôi chờ đêm về ngó lên màu trăng soi, chứng thực lời ai kia từng viết: Mặt trời vẫn yêu mặt trăng vô đối, nó chết từng đêm để nhường nhịp thở cho hằng nga.

Tôi chờ trăng lặn để bày giấy bút ra. Tôi chết dần ṃn để cho những cơn mộng xa vời tôi măi đập. Hừ, dài lưng tốn vải ăn no lại nằm. Tôi co giấc ngủ riêng ḿnh, nghe đời xiêu lạc đứng ŕnh bên song.

Hồ Đ́nh Nghiêm

 


 

trang hồ đ́nh nghiêm

art2all.net