Hồ Đ́nh Nghiêm

 

RẮN

 

  

 

         Khi hắn tới, Lài bận tiếp khách. Hắn ngồi ngoài cửa ngó sang đám bụi mù. Họ đang phá nốt những ǵ c̣n lại. Trong xóm đồn đăi, tương lai đống gạch đá ấy sẽ hiện lên bề thế một cái khách sạn ba sao. Công nhân xây cất đang cố sức làm vượt chỉ tiêu, hoàn thành hợp đồng trước mùa mưa. Hắn mường tượng ra một h́nh khối đứng án ở ngă tư. Như vậy, sự tăm tối ở đây sẽ phải tối tăm thêm. Nắng không tài nào đi sâu, liếm bóng chiều tà trên những mái tôn xiêu đổ.

 Khách đi ra. Lặng câm, vội vă. Đó là một cậu thanh niên. Nếu c̣n cắp sách đến trường th́ áng chừng cậu học tới lớp 10. Hắn nh́n cái lưng con ong trẻ nhỏ ấy vừa bay khỏi một đài hoa và phát hiện bức tường vôi nham nhở bên kia c̣n nuối tiếc một hàng chữ ám trên thân: ... sống măi trong sự nghiệp của chúng... Chữ ở hai đầu bị rơi rụng đi. Bức tường thu ngắn dần như một ổ ḿ có hai miệng ăn. Tiếng động không ngớt dồn đẩy qua. Một cái chết, hay một sự hồi sinh thảy đều ồn ào giống nhau. Phá vỡ cái cũ, dựng xây cái mới thảy đều đinh tai nhức óc.

 D́ Chín rót cho hắn một ly nước đun sôi để nguội.

 - Ngồi chơi. Tui đi chợ.

 Người đàn bà có hai thứ tóc trên đầu đội nón đi ra khỏi nhà. Chân bà tuồng như dẫm trùng lên vị trí những săi bước của thằng con trai hồi năy. Hắn nghĩ tới sự diệu kỳ của đồng tiền, về cái cách phiêu dạt truân chuyên của nó. Thằng con trai trao tiền cho Lài, qua tay bà d́, tới tay hàng tôm hàng cá, và cứ thế nó luân lưu sống măi trong sự nghiệp của chúng ta. Nó bất tử, ngoại trừ nhà nước buồn t́nh ra sắc lệnh: Đổi bạc!

 Hắn dắt xe vào nhà, khép đóng cánh cửa gỗ. Bản lề kêu lên, tiếng đau thương.

 - Đến lâu chưa?

 Lâu rồi, và khô dầu. Hắn nói thầm. Khi mắt quen với bóng mờ hắn nh́n thấy Lài đang cầm ở tay một cái thau nhựa đỏ, nhỏ nhắn. Cô đă tạt nước đi, hiện tại một đôi giọt nhểu thầm lặng xuống nền nhà. Bộ đồ lụa nhăn nhàu, ăn với mái tóc rối bung. Lài có một vẻ đẹp khó cắt nghĩa. Một đoá sen nở trên mặt bùn? Không. Hắn chưa từng tĩnh tâm để nhận ra vẻ đẹp rạng ngời của sen. Hoa, hắn không bao giờ bị mê hoặc, bị mềm ḷng trước bất kỳ một giống hoa nào. Cái mong manh của hoa không phải là nơi tiềm ẩn vẻ đẹp. Trước tiên, nó biểu hiện ở đấy niềm bất an.

 - Thằng đó nó xưng hô với Lài cách sao?

 - Em đừng ngại. Anh không phải là hạng người dập liễu vùi hoa. Hắn nói thế.

 - Lài mà hoang sớm có thể đẻ con bằng thằng ấy.

 - Ác khẩu. Bụng dạ lúc nào cũng chứa đầy dao!

 - Nó c̣n con nít chay. Cái mặt ấy chắc chỉ biết bú.

 - Thôi đi ông thánh, nó xịn không tưởng được. Điệu đàng. Và nó có khối tiền dắt sau đít.

 Lài thả chiếc thau nhựa xuống đất, đưa chân gạt nó vào dưới gầm giường. Giường trải chiếu lát, hai gối có thêu chim. Mùng buông rủ một góc, thấy hai ba miếng vải vá khác màu, trông như một cổ bài thu cất chẳng vén khéo, c̣n vướng mắc con chuồn con rô. Lài kéo tấm màn che đậy giang sơn đó lại. Vải màn nội hoá in h́nh lem nhem, xô động và đẩy đưa một mùi ngai ngái. Chăn chiếu ẩm mốc không có được thứ mùi lạ thường đó.

 - Hẹn mấy giờ?

 Lài hỏi khi kẹp lại mớ tóc đen, quăn, nhiều, rậm.

 - Hai giờ.

 - Sao chẳng nghe động tĩnh ǵ vậy?

 - Ai biết. Trong khi chờ đợi, để anh ngả cái lưng một tẹo.

 - Thôi, nằm mà làm ǵ? Em mới lau chùi, chiếu chưa khô.

 Hắn ngó Lài. Áo lụa mỏng. Ở ngực như tuồng có dính hai hột đậu phụng, ở phiá trong. Thứ đậu phụng c̣n nguyên lớp lụa hồng chưa bóc.

 - Có ǵ nhậu không? Lạt miệng quá!

 - Được tài đ̣i hỏi. Chờ chút, nhờ d́ Chín đi mua rồi. Ông đó ra sao ?

 - Ngó cũng đặng.

 - Cái ǵ đặng?

 - Lài tự khám phá lấy. Như thế thích hơn.

 - Thích? Thằng Dần bảo: Ngó ông ta tự nhiên em đâm nhớ tới ba em. Anh biết tuổi ông ấy không?

 - Sao biết được? Hôm kia nhậu thịt rắn ông ta nói: Ai đời mà ḿnh xơi cả bổn mạng ḿnh.

 - Xỉn chưa mà ăn nói ra chiều khó hiểu?

 - Ông ấy phát ngôn: Tui không tin dị đoan. Năm nay là năm tuổi của tui, biết đâu chừng lại lấy được vợ xinh.

 - Tuổi Tỵ à? Có lư nào ổng hơn Lài những hai giáp?

 - Th́ đă sao? Chả chưa già đâu. Đỏ da thắm thịt. Coi bộ c̣n sung. Nhậu lai rai mà mất ngoẻn hai vé. Lài phải chứng kiến bộ mặt dửng dưng của khứa lăo khi móc ví. Mê mẩn luôn!

 - Dầu ǵ th́ đi với bọn nhỏ cũng đă hơn. Thằng chả chắc đồng trang lứa với d́ Chín?

 - Bậy nà. Tóc c̣n đen mun. Da săn, người thơm như Đường tăng.

 - Anh ăn được cái giải ǵ mà hôm nay trở chứng đi bốc người dưng.

 - Chả ăn được ǵ. Chẳng qua muốn Lài sa chân vào cái hủ nếp béo bở ấy thôi. Dầu sao anh cũng đóng vai anh, quyền huynh thế phụ. Mấy khi mà có kẻ ch́u ḷn ḿnh, thích quá đi chứ!

 - Giao xe cho thằng Dần đi đón à? Thằng quỉ sứ. Hẹn hai giờ sao kỳ vậy?

 - Lui dội qua một miếng nước cho toảnh ngoảnh. Thay đổi xiêm y và nếu cần th́ chơi chút dầu thơm. Làm bộ tịch con nhà lành à nghen.

 - Cái ǵ lành, cái ǵ rách? Phá đời người ta rồi c̣n lên giọng kiểu cọ này nọ. Con nhà lành th́ đéo có xài dầu thơm.

 - Ừ... Đéo xài...  

 Lài kéo màn. Sợi dây thép căng trong góc nhún nhảy. Chiếc quần lót màu xanh láng lườm phơi trên dây bị lôi xuống. Lài chỉ có hai quần, như vậy th́ em đang mặc chiếc màu đen. Tất cả đều chẳng c̣n mới. Lài bảo: phiá trong ai thấy mà lo. Nếu lỡ thấy th́ mắt sẽ mù loà khi đó. Bởi chúng ưa vội vă lột ra để thấy cái đáng thấy. Lài nói thật chí lư, v́ vậy hắn định tâm mua cho Lài một chiếc mới, màu đỏ; đôi ba bận nhất trí như thế rồi lại đành ḷng lăng xao. Tiền ấy làm một hớp rượu cay th́ đáng đồng tiền bát gạo hơn. Vă lại Lài không thích màu đỏ. Đứa nào có máu Việt cộng th́ nó đỏ cho tới cả cái quần lót. Em nói thế, xanh dờn ác cảm, váng vất chút miệt thị.   D́ Chín đội nắng trở về, khi ở phiá sau Lài bắt đầu dội xuống những gáo nước. Hắn ngó hai ba bịch ny-lông, sau cùng lôi ra được một lon bia lạnh.

 - Nghe nói nhà có khách Việt kiều?

 - Dạ. Ông về t́m vợ và coi bộ mết Lài.

- Biết con Lài hồi nào hay vậy?

- Trong túi áo thằng Dần lúc nào cũng thủ sẵn cái h́nh Lài chụp ở băi biển Vũng tàu. Hắn ngửa cổ đổ bia vô mồm. Thấp thoáng trong đầu hắn h́nh những cánh bướm đang bay. Đúng hơn, áo tắm hai mảnh nhỏ xíu bó căng cơ thể Lài sũng nước. Lài thật ăn ảnh. Bắt mắt. Em như nàng tiên cá từ biển sâu lên bờ thoát y. Buồn t́nh, thằng Dần có thể mang tấm h́nh ấy ra mà thủ dâm. Em khiêu gợi tới độ người ta dễ trút bỏ muộn phiền, tuôn trào ra những mộng mị thầm kín.

- Không phải đùa, người có số cả! Chọn lựa cho lắm cũng chẳng đi tới đâu. Không hiểu con Lài nó chê cậu ở điểm nào?

Hắn làm thinh, ngó d́ Chín chất đồ lên bàn có thứ lớp.

- Cơm nước chiều nay biết tính sao đây?

- Khỏi nấu nướng. Lài không cho d́ hay à? Đi kéo ghế nhà hàng, đó là bổn phận của ông Việt kiều.

- Ừ, tha cho tui một bữa. Nói Lài là tui sợ đám đông, tui chuồn sớm cho mấy người tiện làm việc, chiều tui ăn cơm bụi. Khỏi thắc mắc.

Nắng chưa dịu sắc lửa bên ngoài. Người đàn bà bước đi, chân dẫm lên bóng; và trong phút giây con đường nhỏ ngập bụi nuốt rất mau cái bộ dạng le te vung vẫy ấy. Tất cả mọi cánh cửa đều đóng kín, cḥm xóm coi bộ chưa một ai hay biết công việc của Lài. Hăy cầu mong thế. Hăy đợi cái khách sạn ba sao kia thành h́nh rồi hẳn phát hiện cũng chưa muộn. Con đĩ Lài. Hắn thật chẳng muốn nghe chữ ấy. Có lần hắn nói gần xa với Lài chuyện làm ăn lương thiện và đón nhận ở Lài một nụ cười khinh miệt. Quê hương ḿnh đau khổ lắm ai ơi! Lài nói. Vu vơ, trống không. Một dấu chấm lửng lơ. Buồn như hết đường binh với mười ba lá bài xập xám chướng. Đằng sau những căn hộ đóng kín cửa có tiếng ca cải lương rất ngọt của một thằng bé. Chuyện t́nh oan trái nhiều nước mắt đă được thằng bé nhuận sắc lại, ca cẩm nghe vui tai. Lài cũng biết xuống sáu câu, thê thảm;  nhưng không theo một bài bản nào cả. Đại loại như khi nhà nước đổ nhựa nâng cao mặt đường lên, Lài chửi rủa những cơn mưa tự trời xanh đổ xuống. Không có chỗ rút, mưa đọng vũng trong nhà, bởi cái nền giờ này đă chịu thiệt tḥi trũng thấp so với mặt đường. Lài biết tân cổ giao duyên khi mặc cả với cái bọn làm nghề nâng cấp nền nhà. Hệt như chuyện thần thoại Sơn tinh Thủy tinh, một ḿnh Lài phải chiến đấu theo từng độ cao của con đường ưa chơi trội. Lụt lội không chỉ tới với nhà cửa, nó c̣n chảy vào người làm úng nước những tấm ḷng.   “Anh đă từng biểu em đừng đi tắm sông tắm hồ tắm ao tắm biển, để cho mấy con cá lia thia nó rỉa mấy sợi lông..a.. à.. mày”. Hắn hồi hộp theo dơi tiếng ca vút cao. Hú hồn, thằng nhỏ chấm câu bằng một chữ thật đắt địa. Câu vọng cổ như biết diù hắn lui sau bếp, nuốt nước miếng ngó Lài lau ḿnh lau mẩy. Đôi lông mày Lài thoáng nhíu:

- Phá mồi chi sớm vậy cha?

Mặt hắn đỏ. Chắc Lài tưởng hắn đă tợp ba bốn lon bia? Tương xứng với mái tóc, những chỗ khác cũng phồn thịnh mọc rậm rạp. Riêng lông mày th́ suy một đường cong, sắc lẻm. Nếu tắm sông, hẳn cá sẽ không rỉa vào lông mày làm ǵ. Moi tiền của thằng giàu chứ ai lại đè kẻ nghèo mà bóc lột.

- Vẫn chưa đến à?

- Chưa. Cha con nó giờ này dám ngồi rung đùi trong quán bia ôm.

- Kỳ cục. Buổi sơ ngộ đầu tiên mà chơi vậy mất linh!

Hắn ngó hai lúm đồng tiền duyên dáng trên mông Lài:

- Để giết th́ giờ ta vầy cuộc vui.

- Nghèo mà ham!

- Lâu rồi. Lài không nhớ sao? Anh đă quên bén mùi em.

- Trửng giỡn ǵ giờ này. Thằng chả ḷ ḍ vác mặt tới lại nghĩ bọn ḿnh anh em mà vô luân... Chơi dầu thơm không?

- Kệ, bôi một ít cho đời lên hương.

- Thông thường người ta xức ở chỗ nào. Cổ, cườm tay hay hai bên má?

- Thằng chả ưa nhậu thịt rắn th́ em cứ đè chỗ ấy mà xức.

- Sao kỳ vậy?

- Rắn có mùi nồng y chang. Không tin em thử đi tắm sông tắm hồ, rắn đánh hơi nó chui đầu vào cho xem.

- Nói nghe ghê.

Lài mở hộp giấy rút lọ nước hoa ra ngắm nghía. Dung dịch màu vàng sóng sánh như bia, nhưng chất nước ấy đắt tiền hơn bia cả vạn lần. Đó là món quà mọn của người đàn ông hơn Lài những hai mươi bốn tuổi. Ông uống rượu ngũ xà, bảo đó là thuốc cường dương. Năm thứ rắn độc chảy vào người chưa đủ, ông nói chuyến này về tôi c̣n mang theo thuốc Viagra. Trời! Phải biết lượng sức ḿnh chứ. Nh́n ảnh Lài mặc đồ tắm kiểu này th́ biểu ai mà cầm ḷng cho đậu! Ông tuyên bố một cách nghiêm trang, ít nhiều thành khẩn trong khai báo.

Mùi thơm lan tỏa, dật dờ cả căn bếp. Lài kéo quần lên rồi cất lại chai Romance vào hộp giấy có in chữ Ralph Lauren.

- Hôm nào vơi bớt đổ tí nước trà vào rồi mang ra chợ trời là xong. Xu-chiên x́-líp coi bộ cần thiết hơn.

Lài nói trong khi mặc áo. Hắn không nhớ rơ là Lài có bao nhiêu cái nịt vú. Với hắn, có lẽ xú-chiên cũng là thứ nằm trong danh mục những loại chẳng cần thiết. Rườm rà, nhiêu khê. Lấn át vẻ đẹp thân thể của một người nữ. Hắn đưa tay tính gài hộ Lài những hạt nút áo th́ có tiếng xe gắn máy vừa thắng đứng. Cả hai nh́n nhau, sau cùng Lài giả bộ ho hen: Chung cuộc th́ Tào Tháo đă tới.

Hắn đến bên lu nước múc một gáo, rửa mặt, vuốt cho tóc ướt. Hôm nay hắn cần minh mẫn để bàn tính chuyện trọng đại, hắn phải diễn vai khó, nửa vui mừng nửa đau thương khi bàn giao đứa em gái cật ruột duy nhất đến tay ông... khúc ruột ngoài ngàn dặm. Khi đi lên nhà trên hắn cũng đằng hắng mấy bận cho thông cổ:

- Ủa, vậy chớ ổng đâu?

- Xảy ra sự cố.

Thằng Dần loan tin. Tóc rối bụi đường, da ăn nắng, mặt mồ hôi mồ kê.

- Mẹ kiếp. Cái ǵ gọi là sự cố mày? Trở ngại kỹ thuật à?

- Ừa. Ổng bận họp công ty quỉ quái ǵ đó. Cho qua xin lỗi nghe cưng, nói Lài tối nay qua sẽ đền tội. Chả nói vậy đó. Đứng ngoài khách sạn chờ chả muốn chết luôn.

Lài ngó chăm vô mặt thằng Dần:

- Tin được mấy phần? Cái mặt mày sao tao nghi quá!

- Quỉ thần ơi! Hết chuyện giỡn chơi rồi sao, mánh mung ǵ ba cái vụ này.

Dần ngồi xuống ghế. Hắn tự động khui một lon bia:

- Nhưng mà như thế này, trong khi đợi trước khách sạn, tui có làm quen được một thằng Tây ba lô.

Lài đặt tia nh́n hướng về hắn và cô tới kéo ghế ngồi gần thằng Dần.

- Chuyện lạ! Mày có áp phe ǵ ngon nói tao nghe.

- Một vé. Chị tính sao? 

Hắn đứng ṿng tay dơi trông t́nh h́nh. Lài rót bia ra ly, uống từ tốn. Cô liếm môi, cái nốt ruồi nằm bên khóe trở nên đen bóng.

- Bổn cũ soạn lại hả mày?

- Uả, ảnh đẹp như vậy không khoe cũng uổng. Thu cất trong túi làm ǵ cho nó mốc meo. 

- Ngại lắm mày...

- Chị ngại ǵ, thằng chả nói tiếng Việt xịn lắm à nghen. Chị đâu có tốn công hoa tay múa chân.

- Mày không nhớ tuồng cải lương Củ Chi kiên cường đánh thắng giặc Mỹ sao? Tao nhớ như in trong vở đó có câu: Cái vật ấy to dài thế nào gần xa ai nấy cũng đều hay...

- Thôi mà bà chị. Họ ca ngợi khẩu B-40 đó. Chớ đừng có méo mó nghề nghiệp mà chúng cười.

- Bà tổ mày... Tây ba lô thật à?

- Thật. Mắt xanh mũi lơ đàng hoàng.

- Lông lá đầy ḿnh à?

- Lông lá cả ổ. Nơi ngực mọc từng nạm xum xuê. Y như râu bắp. Coi ngộ lắm.

Lài nuốt nước bọt.

- Đừng tả cảnh nữa mày... Một vé. Trăm đô la, nghe cũng ham. Tao đang cần tiền để nâng cấp căn nhà, chí ít cũng ngăn được cái buồng, toang hoang trống trải như vầy không chừng có ngày mà mắc phong.

- Chị mà nhất trí th́ tui làm tài công. Hắn nói chiều nào cũng ra ăn nơi nhà hàng nổi.

Lài có vẻ bồn chồn. Ngồi trong nhà mà bềnh bồng như đang tọa mông trên sông nước. Sau cùng Lài đứng lên:

- Uống hết bia rồi chở tao đi.

Thằng Dần nh́n lên hắn:

- Ở nhà ngơi một giấc điệp cho khoẻ khoắn. Ngó cái mặt anh kià, y như dân choác thứ thiệt đang chờ tới cử.

- Nó nói đúng đó. Ngủ đi, tối nay có sức mà nhậu thịt chó. Thịt chó hay thịt rắn mày? Trời, thực đơn của thằng cha già kia coi bộ khó nuốt.

Hắn không nói. Hắn ngồi xuống bàn và bắt đầu phá mồi thực sự. Ai nói tiền của đĩ bỏ ra ăn không ngon miệng? Sai lầm. Hương vị tôm khô củ kiệu vẫn tanh nồng. Men bia vẫn đắng như đă từng, chẳng suy suyển. Hừ, chân lư ấy ngàn năm cứ không đổi!

Lài chẳng thưa thốt ǵ với hắn khi bước ra ngoài. Leo lên yên xe dream, ôm eo thằng Dần và tiếng động cơ ḍn dă vất lại, khuấy động ḷng đường hẹp, đâm thốc vào người hắn, gh́m chặt hắn ở bàn ghế, không động đậy trong nhất thời.

 Hắn lui chỗ Lài tắm, đứng đái. Gục mặt nh́n ṿi nước vẽ rồng vẽ rắn uốn lượn. Hắn lên giường của Lài lật chiếu, moi bao gối, kéo những hộc tủ lục soạn. Không t́m ra được một tờ giấy bạc. Bắt ghế đứng tḥ tay vào ống xối thăm ḍ, trống không. Thọc năm ngón bóp bóp sờ soạn trong hủ gạo, chẳng có. Cũng lạ, nhà như cái lỗ mũi, chẳng biết Lài thu dấu ở ngóc ngách nào? Thất bại trong việc kiểm kê tài sản, buồn t́nh hắn đóng cửa bỏ đi.   

Chiếc xe đạp quay từng ṿng chậm răi trong khi hắn động năo về một đích đến. Nửa giờ sau hắn dẫn xác vào một căn nhà có nhiều tấm bià cứng trám nơi vách tôn rỉ sét. Đứa con gái nằm trên giường tre ló mặt sau tờ báo mở rộng.

 - Chà lâu ngày dữ. Cứ tưởng là có lê quên lựu có trăng quên đèn. Rồng tới nhà tôm có chuyện ǵ không?

Hắn mang xe vào kê sát bên giường, ngồi xuống xoa tay nơi hai đầu gối.

- Chuyện ǵ? Th́ nhớ mùi tôm nên chủ đích là tới xơi tôm đây.

- Tiền trao cháo múc.

Đứa con gái nói. Vẫn nằm yên như  đang đọc dở dang một trang báo.

- Cho anh ghi sổ, mai trả cọng với tiền lời.

- Không tin. Đưa thẻ chứng minh nhân dân cho em cất.

- Xong ngay.

Đứa con gái đón nhận miếng giấy bọc nhựa. Một ảnh trắng đen đóng khung cái sọ người hốc hác bên trong.

- Của anh hay móc từ túi thằng nào mà cái mặt lạ hoắc.

- Đừng đùa. Ảnh chụp lúc anh chưa mất trinh.

Hắn moi túi quần ra một viên thuốc. Ông già Việt kiều cho hắn hôm qua, bảo là thần dược đó cưng, Hoa Đà tái thế thấy cũng sáng mắt sáng ḷng. Hắn nuốt khan, chẳng cần chiêu một ngụm nước. Lư ra Lài là người đón nhận sự thử nghiệm này. Thôi, phi vụ này xin em chịu khó trải thân làm vùng oanh kích tự do.

Hắn thong thả thoát y chờ chuyển biến rạo rực trong máu. Hắn lột quần đứa con gái ra. Cô ta cũng xài thứ quần lót như Lài. Người cô cũng có hương nồng y chang. Đàn bà con gái có nhiều điểm trùng hợp (ngoài ư muốn). Rập khuôn. Trăm hoa nở cùng một thứ. Đàn ông như hắn th́ sao? Chuyện đó th́ hắn chẳng thể giải thích. Chắc cũng đồng phục y trang? Có sao Lài mới đi thực tế nơi người thằng Tây ba lô. Mắt xanh mũi lơ, lông lá rậm rạp, to lớn dềnh dàng, đế quốc tư bản. Chừng ấy thứ đă là khoảng cách mênh mông rồi, nói chi tới chuyện ăn độn măi cũng nhạt mồm, mấy khi mà được dùng bữa sơn hào hải vị! Tới luôn bác tài. Phải không Lài?

Hắn dùng hai tay nâng đôi chân đứa con gái lên. Tờ báo thủy chung vẫn ở vị trí cũ. Đó là giai phẩm Xuân in b́a bốn màu lộng lẫy. Cái anh hoạ sĩ nhân dân nào chắc là có con tim bồ tát, vẽ rắn hổ mang mà từ đầu cho chí ḿnh mẩy đều hiền từ trông như một khúc dồi nằm cuộn ḿnh trên bàn nhậu. Hắn giật tờ báo ném xuống gối, hắn muốn nh́n mặt đứa con gái hơn. Hắn ưa theo dơi từng biểu lộ sẽ hiện lên trên dung nhan kẻ nằm dưới. Mồ hôi bắt đầu tuôn chảy trên sống lưng hắn trong khi đứa con gái tỉnh queo nằm hát vu vơ. Trong trang ruột tờ báo bị lật ngửa, hắn đọc thấy hàng chữ : Năm mới thắng lợi mới. Dưới góc là những tin tức coi bộ khó gặt hái thắng lợi: X́ ke ma túy lộng hành, trộm cắp đĩ điếm như rươi, nghèo nàn lạc hậu đứng gần chót ở bảng thống kê toàn cầu. Bán máu, đua xe gắn máy trở ngại lưu thông, bệnh Sida lan tràn đến mức báo động đỏ...

Hắn thở hổn hển với trái tim co thắt. Chiều nhuộm đen rất mau khung cửa nhỏ mở tầm nh́n tới một băi rác vắng. Thoang thoảng ở mũi hắn mùi hôi nách của chủ hộ. Hay gió lùa hương chua từ băi rác xô dạt về? Hắn gục xuống trên bụng trần đứa con gái. Cái lỗ rốn ấy thật sâu, thật đen. Như mộ huyệt. Tiếng đứa con gái cất cao: Đừng đùa dai cha nội.  Năm mới năm me chơi vậy là triệt đời tui. Nè, lai tỉnh đi chớ. Ba hồn bảy viá đâu về... Bộ tính đi thăm ông bà thật sao cha?

 

Hồ Đ́nh Nghiêm

 

 

trang hồ đ́nh nghiêm

art2all.net