Hồ Đ́nh Nghiêm
TẶNG PHẨM
Xe lên tới đỉnh núi th́ trời đổ mưa. Thảng thốt, cuồng loạn. Chiếc xe quay nửa ṿng tṛn, đậu giữa hai đường sơn vàng trên một nền xi-măng bắt đầu úng nước. Cảnh vật thoáng chốc bị nhận ch́m mất dấu, mù tăm. Nếu không mưa lớn, ngồi ở đây ḿnh có thể trông rơ toàn bộ thành phố nằm dưới chân núi. Người đàn bà nói, những ngón sờ soạn táy máy để phút chốc có tiếng nhạc trỗi lên, đi loanh quanh giữa ḷng xe hẹp. Và t́nh cờ, nó biết giao hưởng cùng âm điệu của mưa luôn vỗ về trên trần xe, dạt dào một cung bậc dễ làm ríu mắt. Người đàn ông tháo dây an toàn, sửa lại thế ngồi. Ở xa khuất, mù mờ những đốm đèn màu chớp nháy, ngó tựa tín hiệu một con tàu liều thân hạ thủy giữa ngày biển động. Người đàn ông ngă đầu vào thành ghế, nhắm mắt giây lâu. Mưa lấn át nhận ch́m tiếng nhạc, người đàn bà điều chỉnh và sau cùng th́ tắt CD. Những ngón ấy đă ôm giữ tay lái, điều khiển xe chạy lên đỉnh cao của sự quạnh quẽ. Là bàn tay ôm hờ hững bờ vai người đàn ông khi anh xuống ở bến xe giữa một trạng thái gần như lạc hồn. Người đàn bà sửa chiếc kính chiếu hậu để rướn thân soi lấy mặt mày. Mưa ở đâu chắc cũng giống nhau? Ở thành phố kia thời tiết ra sao? Nắng ráo, nhiều gió và bụi bặm. Người đàn ông trả lời, trí nhớ anh đi ngược lại sáu tiếng trước, khi mà anh băng qua khoảng sân rộng để leo lên chiếc xe đ̣ chuẩn bị rời bến. Gió gửi vào mắt anh hạt bụi, xốn xang nh́n đám mây lướt thướt bay trên đầu, chiếu xuống đất loáng thoáng những vệt vằn vện tựa những cánh chim chẳng biết bay về đâu. Anh ngồi xuống một chiếc ghế kề bên cô gái tóc vàng, cô đang cắn trái táo xanh nghe ê răng và đầu th́ măi cúi nh́n cuốn sách mở rộng. Anh đọc cọp được trong đó một câu mà khả năng ngoại ngữ của anh cho phép: “If I could change the alphabet, it would be u and i closer together”. Người đàn ông chép miệng: Khoảng cách chỉ mấy tiếng đi về mà hai nơi lại ôm giữ một khí hậu riêng. Người đàn bà cười: Nó giống chúng ta, người mạng Hỏa và kẻ kia th́ mạng Thủy, đúng không? Người đàn bà rời mắt khỏi tấm kính nhỏ, một gương mặt không trang điểm, trông rơ sự dửng dưng và mưa bên ngoài như biết tạt hắt vào da thịt kia chút xanh xao. Người đàn ông nh́n qua khuôn mặt kề cận ấy, anh thấy một lỗ thủng nhỏ dưới trái tai. Cô gái ngồi trên xe đ̣ th́ ghim vào đấy một vật trang sức, đôi bông tai chấp chới những hột xoàn tấm. Đàn bà, người ta phải cần tới bao nhiêu cặp để thay đổi? Chỉ có một lỗ thủng và người ta hết xâu cái này vào lại xỏ chiếc kia vô. Liệu nó có chịu đựng được không? Và rồi th́ mỗi ngày cái lỗ ấy mỗi một cời rộng thêm ra. Lâu nay anh sống ra sao? Chẳng sao cả. Nghĩa là mọi chuyện đều êm đẹp? Thế nào là êm đẹp? Là thủy đi với thủy, hỏa sống chung ḥa b́nh với hỏa. Hoặc nói khác đi là thuận buồm xuôi gió. Người đàn ông nh́n màn mưa, cửa gương mù hơi và nó không cho anh nh́n ra những đốm đèn màu trước đó c̣n lẩn khuất dưới núi. Anh ngó qua, chùm ch́a khóa c̣n cắm trong ổ, nghĩ tới sự bất cẩn của người lái, chiếc xe sẽ phóng xuống vực sâu, không gặp vật cản trở, thuận buồm xuôi gió, êm chèo mát mái và sau cùng chứng minh được điều hệ trọng: Thủy và hỏa suốt đời đoàn kết bên nhau, chung mộ phần. Không, tôi chẳng có ghe thuyền ǵ ráo, và nếu có th́ tội ǵ sắm thuyền buồm? Với máy móc, người ta có thể đi ngược hướng gió, đi một lèo, b́nh an vô sự. Người đàn bà ho khan: Nghĩ lại đôi khi chúng ta như những đứa con nít, vụng về và sợ hăi khi đối mặt với vấn nạn! Vụng về th́ có, sợ hăi th́ không. Tường thấy đó, những kẻ buồn nản cuộc sống thường là những đứa chả sợ cái chết; và tự tử là một việc làm vụng về. Có thể kể cho Tường nghe về người bạn mới của anh không? Chẳng có chuyện để kể, bởi đúng như Tường nói, cô ấy chỉ là bạn, và rất mới. Chỉ vậy thôi? Khi có kẻ giúp ḿnh t́m ra việc làm th́ ḿnh phải có một thái độ tương xứng nào đó. Một cách tri ân. Tường hiểu không? Lợi dụng là chữ mà ai cũng ghét. Một người bạn tốt, chừng đó không đủ sao? Người đàn ông đổi thế ngồi, hơi ê ẩm, trong khóe mắt anh nh́n nhận ra cái túi xách của ḿnh đặt ở ghế sau, sánh đôi cùng chiếc dù màu tím của nữ chủ nhân. Sao không hỏi điều ǵ về Tường? Điều muốn hỏi trước tiên là liệu chúng ta có thể ngồi với nhau như thế này suốt đêm không? Không, chắc chắn là không. Người đàn bà mở máy. Hai cái gạt nước cào lên mặt gương rít rát. Nó vẽ ra một khung cảnh h́nh cánh quạt chẳng được rơ nét mặc dù nó cần mẫn qua về với thứ tiếng gần là lời ta thán trong uất nghẹn. Đi đâu bây giờ? Kiếm một cốc cà phê chăng? Không, đi t́m một khách sạn, ở đó th́ muốn thứ ǵ cũng có. Người đàn bà nói khi vật lộn với tay lái, xe chạy theo đường uốn lượn đào xắn bên hông núi. Xe đổ dốc, ánh đèn làm vỡ vụn những hạt kim cương rơi tung tóe trước mũi xe. Những bùn đất từ khe núi tuôn chảy khóc ṛng màu đỏ quạch nhuộm lấy mặt lộ đen mun. Mưa th́ bao giờ cũng hơn nắng, ở cái chỗ là nó biết thẩm thấu vào ḷng người một nỗi niềm; người ta có thể mềm ḷng bất chợt, có thể vị tha, có thể d́m nén những thứ mà khi nắng nóng, nó xúi dục người ta đâm cau có bẳn gắt. Người ta nói: Nóng điên người. Chưa ai mất tỉnh táo để phán: Mưa muốn điên. Bất quá họ chỉ than: Mưa rầu thúi ruột, mưa chết người! Giữa điên và chết, cái thứ hai e dễ chịu hơn! Đến khách sạn do bởi Tường bận nhiều việc, Tường t́m cho anh chỗ trú thân, không đủ nhẫn tâm vất anh một ḿnh giữa phố khuya. Người đàn ông cười thành tiếng: Tường khiến tôi nhớ tới thành ngữ “Vất con bỏ chợ”. Tường biết không, đôi lúc người ta hạnh phúc bởi họ hưởng được sự cô đơn. Người đàn bà thắng đứng trước ngă tư đèn đỏ, và phán: Buồn cười! Người đàn ông rụt cổ, anh ngó thấy một giáo đường bên tay phải, cánh cửa gỗ dày nặng đang mở rộng và từ trong thâm u có những người mặc áo quần đen tuyền bước ra. Một tang lễ hay một hội họp cùng Chúa mà những cầu xin đều bị khước từ? Ai nấy rầu rầu vẻ mặt, bơ phờ thần khí đi hoang. Sống ở đây, có bao giờ Tường mọc lên cái ư nghĩ, muôn đời ḿnh vẫn là một kẻ lạ? Có ẩn ư ǵ trong câu hỏi ấy không? Ẩn ư? Điều ǵ khiến Tường ngờ vực? Eric là một người Gia-nă-đại, nhưng Tường không nh́n thấy ở anh ta sự khác biệt nào cả. Và thú thật, có những điều mà đàn ông con trai Việt-nam cần học hỏi thêm ở Eric. Thật sao? Eric muốn gặp mặt anh, Tường không hứa hẹn v́ chưa biết thái độ của anh. Có lẽ chui vào khách sạn để say ngủ một giấc e thần thái nó dễ chịu hơn. Thấy chưa, cởi mở th́ bao giờ cũng hơn bế môn tỏa cảng kiểu ấy! Phải, có nhiều thứ mà tôi cần phải học hỏi thêm, tôi luôn coi ḿnh là ếch ngồi đáy giếng. Đừng nói vậy. Cố chấp là điều nên từ bỏ. Trong va chạm hằng ngày có biết bao nhiêu là những gặp gỡ không cần thiết đă xảy đến với chúng ta, Tường có thấy vậy không? Thôi bỏ đi, chẳng có ǵ nghiêm trọng để phải bàn căi. Người đàn ông ngó lên cột đèn báo hiệu giao thông, anh nói thầm: Và muộn màng nữa! Chiếc xe chạy vào con đường trồng nhiều cây. Xe không ngừng dằn xóc như thể có một trận địa chấn xảy ra không lâu, chưa kịp chỉnh sửa. Mặt đường nhiều ổ gà nhưng người lái không hề biết giảm tốc độ. Người đàn ông nh́n qua, quan sát ngầm, đo lường chùng vụng để sau cùng nói chậm răi: Tường có được hạnh phúc không? Hạnh phúc? Người đàn bà hỏi lại, hơi to tiếng. Chữ đó rất sến, rất cải lương và nghe được nó ở bất cứ đâu, đám cưới, mua nhà mua xe, job thơm, vợ đẹp con ngoan… thậm chí chết yên thắm cũng nên xem là hạnh phúc… Đó là v́ người ta không biết cách giữ ḿnh, người ta ôm đồm, người ta tham lam. Một ông quan chẳng tham nhũng, không ăn hối lộ và ông hài ḷng với cảnh sống thanh đạm th́ ḿnh không nên ngờ vực về chữ hạnh phúc mà ông ta nói. Lẩm cẩm! Người đàn bà đặt dấu chấm. Xe vùng thoát ra khỏi đoạn đường xấu, chạy êm ả giữa một cảnh quang dường như thoáng đạt hơn, sáng lạng hơn và xem chừng mưa như có nhỏ hạt chút đỉnh. Có thấy ngôi nhà đằng trước không? Ngôi nhà với tấm bảng màu xanh treo dưới mái hiên. Thấy. Nh́n ra chút quen thuộc ở đó không? Không. Trí nhớ thật tệ! Cái hồi mà bọn ḿnh đặt chân lên xứ này, thời gian đầu chính phủ cho ở tạm trong khách sạn Métropolitain. Đă nhớ chưa? Kiến trúc bên ngoài của hai nơi đều hệt nhau. Và Tường quyết định lựa nó để cho tôi trú tạm đêm nay? Tại sao không? Một thứ ôn cố tri tân hay sao? Có kỷ niệm cần nhận ch́m mất dấu, ngược lại có thứ nên giữ ǵn. Tựa như một cuốn album nhét toàn ảnh lựa chọn vậy. Ảnh xấu th́ xé vụn, thủ tiêu, chừa trang giấy trắng? Cũng gần giống như thế. Người đàn bà nói và người đàn ông không hiểu cuốn “album” của Tường có cất giữ một tấm ảnh cũ của ḿnh? Người đàn bà mở dù, che cho cả hai. Dù không lớn nên một bên vai người đàn ông phải chịu ướt, ở chỗ nghiêng lệch túi hành lư quàng lên. Sống ở Canada hơn thập niên, anh chưa bao giờ có ư nghĩ ḿnh nên sắm một cây dù, bởi anh chẳng nh́n ra cái tiện lợi nó mang. Hăy luôn gạt bỏ bớt những vướng bận, nếu có thể. Anh đi chậm răi và thích thú v́ chuyện ấy đă làm tŕ hoăn những bước chân của người đồng hành. Đi trong mưa, bao giờ cũng thú, nhất là đi bên một người cách biệt đă lâu, lâu một đằng đẵng mà trí óc chẳng t́m nhớ ra ngày tháng. Nghĩ về Tường, c̣n đọng trong anh luôn là tiếng dội của câu nói: Người ǵ đâu mà chậm lụt kinh khủng, một ông Thích Từ Từ! Người đàn bà quay tṛn cây dù, răy ít cái trước khi xếp gọn lại, đưa tay xô đẩy cánh cửa gương. Cô bước lại quầy, nơi có người đàn ông ngồi nh́n sững sờ vào màn h́nh computer. Góc pḥng kê cái máy bán nước ngọt, sát nó là thứ máy khác có hàng chữ Street Fighter luôn gây tiếng động với đèn nhiều màu chớp nháy rậm rật. Một cậu con trai đang không biết trời trăng đứng đó vọc máy, mai sau cậu là sinh viên giỏi môn điện toán và cậu là người thật dửng dưng khi ngó người khác gặp hoạn nạn, u đầu sức trán. Pḥng bốn lẻ năm, Tường thuê cho anh hai ngày. Người đàn bà nói, chiếc ch́a khóa lay động trước mắt anh, nó không khua tiếng bởi nó lẻ loi, vỏn vẹn một ch́a. Nó sẽ mở ra một căn pḥng, chiếc giường nệm, khăn trải trắng tinh không một nếp nhăn nhàu, một chiếc ghế, một cái bàn nhỏ, một cái điện thoại, một cuốn niên giám, một chiếc khăn tắm, một cục xà pḥng. Và c̣n ǵ nữa? Cánh cửa sẽ đóng chặt, nó giam nhốt những ai? Thang máy nằm đàng này. Người đàn bà bước đi, giày cao gót chẳng phát tiếng v́ tấm thảm màu xám ngăn cách sự vọng dội. Màu xám của tấm thảm làm hành lang thêm hun hút. Cửa thang máy mở bằng tiếng chuông làm co thắt những con tim yếu bóng viá, mang thân xác hai người lên cao. Pḥng 405, cửa sơn màu vàng nhạt. Mở ra, người đàn ông bước vào, ngại ngần như cô dâu giáp mặt đêm tân hôn. Vách tường nhám hột, không tranh ảnh và chẳng có một cây đinh nào có thể cắm thân vào, tuy nhiên sự lạnh lẽo dường như đang treo trên đó. Đặt túi hành lư trên mặt bàn, người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế đơn lẻ. Anh nhớ về cột mốc thời gian cũ, vào pḥng trọ việc trước tiên là anh buông thân xuống mặt nệm để nghe cơ thể t́m gặp được thăng bằng sau ngàn dặm đường chông gai vừa liều mạng dẫm chân qua. Thứ sạn đạo mà người giàu ḷng nhân đă chia sớt và họ đẻ ra từ ngữ mới: Boat people. Hơn mười năm trước, h́nh như việc đầu tiên là Tường đi ngay vào pḥng tắm, để rồi từ đó gửi ra tiếng cười đục: Thật kinh khủng! Anh, Pháp, Tàu và cả chữ Việt. Họ xem bọn ḿnh là dân tộc thiểu số hay sao? Hăy vào mà nh́n tấm poster lạ lùng nhất thế giới: Khi tắm, qúy vị nhớ kéo tấm màn ny-lông lại và khi đại tiện bà con nên ngồi với tư thế giống như h́nh vẽ bên dưới. Cám ơn. Giờ này, Tường cũng vào chỗ ấy trước tiên, nhưng không cười chẳng la; Tường làm mưa rơi một trận nhỏ, hẳn không ngồi “kiểu bộ đội”. Cửa chẳng đóng kín, đường khe sáng ánh điện vàng, đủ để người ngồi ngoài nghe tiếng dội cầu, tiếng chân bước và rồi th́ nh́n thấy người đàn bà đang đứng thoa son môi trước tấm gương. Ném thỏi son vào xách tay khi trở ra. Xách không lớn, chỉ chứa đựng những đồ vật cá nhân, nhưng đôi lúc nó mang được cả những điều hệ trọng. Một tờ giấy gấp làm tư. Khi trải nó ra mặt bàn, người đàn bà nói: Với Tường, chẳng có ǵ quan trọng, nhưng đây là ư muốn của Eric. Người đàn bà ghé mông xuống mặt nệm, nh́n người đàn ông ngồi trên ghế với tư thế chẳng bắt gặp sự thoải mái. Đầu tóc anh ta hơi rối, thần sắc của một kẻ mất ngủ nhiều ngày, hai ống tay áo xắn cao và hàng vải sẫm màu c̣n đọng thấm mưa, chưa khô một bên vai. Trong túi áo, người đàn bà ngó thấy một cây bút. Vẫn viết đều chứ? Vẫn. Eric rất ngạc nhiên khi biết anh là nhà văn. Người đàn ông gầm đầu, dán mắt vào hàng chữ in trên tờ giấy trắng. Ai đă sáng tạo nên nó? Thứ văn phong lạnh lẽo, trần trụi, vô cảm… Anh kư tên vào bên dưới, góc phải. Người đàn bà nhắc. Cây bút cầm ở tay nhưng ng̣i viết c̣n trốn trong nắp đậy. Giọng người đàn bà khô ráo: Tưởng tượng như anh kư tên vào trang đầu cuốn sách để tặng người ái mộ vậy. Giản dị có thế thôi? Phải, rất giản dị. Mà nói cho ngay th́ khó khăn gay cấn dễ chịu đơn sơ đều tự ḿnh bày đặt ra cả! Người đàn ông mở nắp viết, anh đặt tay vẽ xuống giấy một đường mực liền lạc, thẳng tắp, chẳng lên đồi xuống hố. Tai anh như nghe rơ tiếng giấy cựa ḿnh đau đớn dưới cái tên họ anh vừa cày xới vào chỗ trống được cho phép. Cám ơn anh. Chiếc nhẫn này giờ không c̣n vừa với ngón tay Tường. Tường gầy đi nhiều, anh thấy không? Biết đâu nó lại thích hợp với cô bạn mới của anh. Người đàn bà thu cất tờ giấy vào xách và hoán đổi xuống bàn một ṿng tṛn nhỏ. Chiếc nhẫn quay đảo loạng quạng một lát mới chịu vật ḿnh nằm trơ tráo. Nó tựa đồng xu người ta dùng để chơi tṛ may rủi nơi hai mặt sấp ngữa. Tường tự hỏi có bao giờ anh ghét bỏ một cái truyện ngắn mà anh cho là dở tệ? Và mất bao lâu th́ anh quên nó đi? Tôi chưa bao giờ có lối trắc nghiệm ấy cả. V́ sao Tường hỏi vậy? V́ lúc này đây, Tường muốn anh xem Tường như là cái truyện thật tệ hại đó. Người đàn ông nhoài người để với lấy một chiếc gối, anh ôm nó vào ḷng, siết chặt. Xưa nay người ta vẫn ví von đàn bà tựa một cuốn sách khó đọc, chưa ai nghĩ đó là những trang viết tệ hại cả. Và khó thông hiểu th́ người đọc cố mà chiêm nghiệm để có ngày sẽ hiểu. Anh hiểu Tường không? Không, một tờ đơn ly dị, một chữ kư, ích ǵ những thứ ấy? Người đàn bà đứng lên: Thôi Tường về. Người đàn ông ném chiếc gối: Không thể cùng nhau đi ăn bữa sau chót, chẳng thể nằm bên nhau lần sau cùng? Bước tới cửa, người đàn bà nói mà không quay đầu: Ích ǵ những thứ ấy? Cây dù màu tím dựng ở đó, phiá dưới nó, nước loang vũng nhỏ. Người đàn ông cúi nhặt cây dù lên: Tôi đưa Tường xuống dưới và đừng nói tới chữ ích lợi hoặc thiết thực. Mưa vẫn rả rích khi hai người bước ra khỏi khách sạn. Không gian nhỏ chật bởi nhiều vũng tối vây nén, những ngọn đèn vàng th́ như đứng run, chao đảo luồng sáng soi chẳng rơ hai dăy xe nằm sánh đôi. Tạm biệt. Người đàn nói trước khi chuẩn bị đóng cửa xe. Người đàn ông đứng buông xuôi, anh có vẻ yếu đuối khi nghe rơ chữ ấy. Bởi tạm biệt chỉ là một dối gian, sao không dứt khoát đây là cả một chôn sâu, vĩnh biệt? Anh trao cây dù cho người đàn bà. Anh giữ lấy đi, mưa c̣n dai dẳng và anh sẽ khỏi phải thấm ướt. Gọi là tặng phẩm hay kỷ niệm cũng được. Có vui ḷng cất giữ không? Người đàn ông ngập ngừng: Tường… Chuyện ǵ? Tự nhiên tôi muốn được hôn Tường lần cuối cùng. Đừng bày vẽ. Tường là một cuốn sách đă vừa lật giở qua trang khác, đúng không? Trở lên đi, kẻo lạnh. Và nên ngủ sâu một giấc cho tỉnh táo. Cánh cửa xe đóng lại. Xe run lên, húng hắng ho rồi lẩy bẩy chạy giạt ra xa. Người đàn ông nh́n theo cho đến hồi những con mắt đỏ gắn sau đuôi xe hoen mờ mất dấu. Sẵn dù cầm tay, anh đi băng qua khoảng sân trống, rảo chân t́m tới hướng tập trung nhiều đèn đóm. Mất khoảng mười phút anh t́m ra mục tiêu và may cho anh người bán cà phê là cô gái có khuôn mặt thân thiện, chẳng nhăn nhó kháu ó như những con mụ phục vụ trong mấy quán bên hông xe đ̣ liên tỉnh. Anh gọi một tô cà phê, kiểu Pháp. Thứ tô mà ở tiệm phở người ta gọi là tô nhỏ. Cà phê th́ không thể có size Xe Lửa được, bởi chưa ai phát minh ra máy lọc cà phê lớn bằng một cây xăng! Trời xấu quá, phải không ông? Ừ, xấu thật. Quá sức xấu! Người con gái mang cà phê tới. Ông có cây dù thật xinh. Cám ơn, nhưng nó chẳng phải của tôi. Màu tím, cô thấy đó. Cánh tay nhiều lông măng, như người làm bánh ḿ đă để bột mặc sức rơi bám vào, chẳng thiết chùi rửa. Người đàn ông trông lên ngực áo, miếng kim loại óng ả dưới ánh đèn khắc chữ Suzane. Cô biết gần đây có bến xe đ̣ nào không? Xe đ̣? Không, thường th́ nó nằm ở trung tâm thành phố chứ. Nếu ông đi tàu hỏa th́ khác, đằng sau cái cao ốc bít lối kia là nhà ga. Ngồi ở đây thỉnh thoảng ông sẽ nghe ra tiếng c̣i tàu cất lên. Cám ơn. Không có chi. H́nh như khoảng mười giờ có chuyến tàu khởi hành, vấn đề là tôi chẳng rơ nó chạy tới đâu. Người đàn ông uống hết tô cà phê, anh trả tiền và pha tṛ: Cô liệu tôi sẽ trằn trọc được bao nhiêu đêm? Chỉ cần một đêm trắng, người ta cũng đủ xuống sắc rồi. Ông tin không? Mấy giờ th́ cửa tiệm đóng cửa? Tám. Người đàn ông nh́n đồng hồ. Quán vắng, những chiếc ghế đứng sâu trong quán đă lần lượt leo lên chổng chân úp mặt xuống bàn. Có người thanh niên đeo tạp dề đang cong lưng chùi cái nền gạnh hoa bóng loáng. Tôi có thể ngồi nán thêm đôi ba phút? Tại sao không? Tùy ở ông. Mười giờ tàu chạy, tôi không có cách để tiêu pha thời gian. Ông uống thêm cốc cà phê này đi. Cô gái rót vào tách men sứ trắng chất nước đen ngào ngạt hương thơm. Thứ mùi rất ăn với gió mưa, với lạnh lùng, với lẻ loi. B́nh cà phê c̣n thừa chút cặn, cô đổ hắt ra thềm lạnh. Xong, lại hết một ngày. Sạch sẽ! Giọng cô không biểu lộ chút ǵ, hân hoan hoặc thở than chẳng hiện hữu. Tôi đóng cửa nhé. Người đàn ông đứng lên. Anh bước ra khỏi một đường khe, vết cắt ấy là đường đi của những bánh xe mà chốc nữa cánh cửa xếp sẽ chạy ngang, che chắn ở đó. Chào ông. Chào Suzane. Cô giữ chiếc dù này đi, cám ơn tách cà phê cuối ngày. Anh trao cây dù khi cửa kéo hơn phân nửa. Đâu được, tôi chẳng thể thu nhận nó. Tôi cũng vậy. Tôi không thể dùng đồ của phụ nữ. Đừng đùa. Tôi nói thật. Suzane cứ xem đó là tặng phẩm hay kỷ niệm ǵ cũng được, của một người khách chẳng được b́nh thường. Vậy đi nhé. Cám ơn ông. Chúc ông t́m ra nhà ga và lên đường trong b́nh an. Cánh cửa đóng lại. Dứt khoát. Rít róng. Người đàn ông nh́n quanh. Đêm vừa tới, đêm chưa khuya nhưng sao hoang vu đến rợn cảm. Anh rụt cổ, thọc hai tay vào túi quần. Có tiếng c̣i tàu nghẹn cất trong mưa, dật dờ sau lưng anh. Tiếng c̣i tàu, sao nó y hệt nhau thế dẫu chân ta phiêu dạt qua nhiều lănh thổ khác nhau. Nó hú lên, trùng lập và muôn đời, nó gửi theo một nỗi niềm không cách ǵ minh giải được. Người đàn ông lao đao. Có chắc là mưa rơi th́ nơi nào cũng giống nhau? Mưa như cầm chĩnh đổ!
Hồ Đ́nh Nghiêm
|