Hồ Đ́nh Nghiêm

 


THƠ NẶNG (THỢ)

gửi nàng, không thích nghiêm trang.


tôi trôi xa lạc quá bên đời, phương này dựng mộng, h́nh như em?
đám mây sớm nghe mưa ngất tạnh, màu nắng thức muộn chậm chân về.
tay ấm lạnh ôm không tṛn ngần ngại, lụa là phai màu gió rối tóc nhàu.

em hoài nghi, mắt dồn lên lưu lượng, một con đ̣ chưa thực sự đắm trôi, ai lên bờ yếu đuối chưa lai tỉnh. hoa nào tàn rụng mùi hương sang em? phố thị chật sao c̣n đất cho Nguyễn Trăi? Biên xanh nỡ phụ cười đầu bạc, đầu bạc xưa rày có thuở xanh.

nước chảy qua cầu hẳn em vừa nói, sông đă nên đồng đâu ai gọi đ̣ mà em giật ḿnh? chẳng có ǵ kỳ cục bằng định nghĩa: cái đẹp chỉ nằm trong dang dở. ḿnh nào thề nguyền tự cổ chí kim vẫn khốn khó vui. thôi quên đi, điều cần nhớ là chân đang cần sự vững chăi, không một ai được ăn no lại nằm. xứ sở này đành hanh nhà cao cửa rộng, tôi lên xe buưt đầu tôi thối v́ tiếng cười.

cậy em đây giấy bút đơn xin việc, tiếng tây tiếng u tôi đổ biển trôi sông. sao lạ quá, đời này tôi hằng cầu xin. chỉ nói miệng, chỉ thành tâm, đong dại khờ. đôi ba năm em cũng xiêu dáng lạc, chỉ viết không xong tờ đăng kư kết hôn.
và tôi vẫn xin người bớt chê bai, trâu chậm chân nên chịu uống nước đục. ḿnh người Việt khác dân Mễ ưa ăn đậu, tiếng xấu ḿnh mang chỉ đứng thua xấu xí chàng Trung hoa. ḱa em răng trắng như ngà, thơm thảo như cánh sen đẹp đầm lầy anh.

phần kinh nghiệm, đừng man khai xin bỏ trống. phu phen lao động chẳng cần cao tay nghề. nhưng thợ th́ em nhớ chêm dấu nặng. cho người vui người thấy muối xát ḷng. em đừng hỏi: phải ḿnh tựa trường thiên tiểu thuyết? bởi anh nào đọc hiểu những chương đời. giờ nh́n nhau cũng là cái kết hậu. sao da mặt em ghi nhiều bao gợn nhăn?

em mới là nàng thơ anh ủ mộng, trang thư xanh hoài măi chưa phai màu. con ve sầu cũng có con đổi tiếng, cất giọng vui trên mùa đỏ tang thương. nghe nói kiếp cầm ca như ve vốn không dài, sớm đầu thai lột vỏ trên cành phượng bặt tăm. cho hay cái đẹp thường hằng vắn số, anh yêu khúc hân hoan chúng kư gửi vụ hè sang, đánh thức trưa những mơ ṃng vụng dại. thua yêu da thịt em sáng giữa vườn trăng, bờ cây bụi cỏ đẹp vô ngần. trăng màu cũ và dáng em lẩn xa, cây bông nhiều gai trôi mờ, trôi… tới đây.

tới đây em chỉ là một thỉnh cầu, ngày bây giờ người ta rầu trăm công ngh́n chuyện. trôi qua rồi những ngàn dặm huyên thuyên. ở đất lạ đâu c̣n ai ưa như sanh như sứa, thèm quá chừng môi miệng không kịp mọc da non. người ta chê: ba người Việt đă nhóm thành chợ, em cù bạn tới thăm anh một bữa xem có đúng như rứa không? ḿnh nói tới nói lui tha hồ làm đày làm láo, cho dù em có nói hành nói tỏi, con mắt lá răm kia răng không chịu kề giậu mồng tơi? thuỷ chung anh vẫn nằm dưới cỏ chờ sung rụng, sông nào rộng sao con sáo chưa lộn về! ai lỡ cầm cung tên với ná, mà chim thấy sợ v́ hơn một lần…

nhớ ngày đó tay vân vê thiệp hồng, chúng bạn chúc em trăm năm hạnh phúc. anh qua đ̣ những ưa lặn t́m tăm cá, ngạt thở nhớ Tản Đà: Trăm năm là ngắn một ngày dài ghê.

ngắn hay dài cũng tuỳ tâm trạng, anh đợi ở quán phở đă hai canh giờ, thấy như không. em đi vô vẫn giọng gừng cay muối mặn: đă mất việc mà ưa chơi cha thiên hạ, đói tới nơi c̣n bày đặt làm hoanh. anh chị ăn chi? cho tôi bát phở tái. tôi nhai giá sống nghĩ tới bài thơ sẽ làm: húng hắn, đinh hồi, sống sượng, tái tê.

gặp em thơm ngất niềm vui
buồn chia sớt lại nạm vùi gân anh
bơ phờ tô phở không chanh
xin em vắt kiệt múi xanh ḷng này
ngồi xa ghế tối chân mày
hôm nay buổi cuối từ rày chia tay.

thịt ḅ rướm máu.
lỗi tại tôi mọi đàng!
thợ thuyền và thi phú.
đứa bưng phở mách:
chú à, trên trời ngày nào cũng hớt hăi mây bay!
đi ăn th́ nhớ bỏ lại tiền tip cho cháu nhờ…

giời!
có đời nào em giả nhuận bút thơ anh!
sao không chờ đọc thoi thóp lời tiễn biệt?

Hồ Đ́nh Nghiêm

 


 

trang hồ đ́nh nghiêm

art2all.net