Huyền Tôn Nữ Huệ-Tâm

 

Truyện ngắn :

CHÀNG  RỂ NGOẠI

 

 

Cả xóm suốt tuần nay bàn tán xôn xao về chuyện con gái bà Tám Thu -cô Ngọc- sắp cưới chồng ngoại quốc. Lễ cưới sẽ được tổ chức tuần sau, ngay khi đôi uyên ương từ Canada về làng quê Việt Nam- bên ḍng sông Vu Gia. Ai cũng muốn xem cô dâu, chú rể sẽ mặc áo cưới theo kiểu nào, tiệc đăi ra sao, khách được mời dự tiệc là những ai? Chắc là rất đông và chỉ mời những người có máu mặt. Th́ đám cưới con chú Ba- anh trai ông Tám, hôm trước mời đến bốn trăm khách…Ṭ ṃ…Hỏi bà Tám th́ được trả lời :

- Tui không biết. Đợi sấp nhỏ về rồi mới hay. Con Ngọc nói để nó tự lo.

 

***

 

Chuyện Ngọc đi du học nước ngoài như truyện Ngh́n lẻ một đêm...Là dân quê, nghèo, học giỏi. Ngọc trúng học bổng của chính phủ Canada tài trợ trong bốn năm. Quen anh Bobby, rồi đính hôn bên đó. Nay ra trường, về Việt Nam làm lễ cưới.

Buổi chiều, gia đ́nh Ngọc ra Đà Nẵng đón đôi uyên ương về làng. Thật sự là đám hội. Xóm trên, xóm dưới tụ họp đầu ngơ nhà Ngọc đông nghịt. Chiếc xe màu đen bóp c̣i tin tin, rồi dừng bánh bên vệ đường. Ngân - anh trai Ngọc bước xuống trước, rồi đến đôi uyên ương. Quá hồi hộp. Bà Năm nói:

- Coi thử chàng rể nói tiếng chi, không khéo « xi-lô, xi-la »,  hết hiểu!

- Th́ tiếng Mỹ hay Pháp chi chi đó chớ bộ nói tiếngViệt sao ?

Một cô gái đứng kế bên xen vào.

Bobby xuống xe, đưa tay dắt cô Ngọc. Cả hai cười thật tươi rồi hét to bằng tiếng Việt:

- Về nhà rồi! Xin chào quê hương Việt Nam!

Chàng rể cúi đầu chào thật thấp, đưa tay hôn gió làng quê. Cười.

Cả xóm ngỡ ngàng:

- Ủa, biết nói tiếng Việt hả?

Kế tiếp, anh ta ôm Ngọc hôn, bế bổng cô lên trời quay mấy ṿng như em bé. Rồi cả hai nắm tay, vừa nhảy vừa hát một bài nhạc tiếng nước ngoài nghe rất vui. Bọn trẻ con và đám thanh niên phấn khích nhảy theo. Không khí nhộn nhịp không thể tả…

Chàng rể ngoại nhận phần xách hành lư. Anh ta đeo cái ba-lô bự chảng sau lưng, bên tay phải là túi xách, tay kia kéo va-li. Ngọc xách hai cái giỏ nhỏ. Cả xóm kéo theo sau lưng. Bobby nh́n lui, anh hỏi Ngọc điều chi đó, th́ nghe Ngọc nói:

- À, bà con theo mừng bọn ḿnh đó mà. Tập tục làng quê vậy đó anh. Vui cùng hưởng, buồn sẻ chia mà.

Con nít trong xóm đến coi nhiều lắm. Ngọc lấy mấy gói kẹo chia cho chúng. Chào hỏi ba mẹ và gia đ́nh xong xuôi, hai người cầm tay ra sông hóng mát. Trẻ nhỏ và có cả thanh niên nữa chạy theo coi, y như xem văn nghệ. Bobby đưa tay dắt Ngọc. Hai người chạy như bay trên băi cát ven sông cười vang:

- Hồi nhỏ em hay nghịch cát nơi đây nè.

- Sông quê em đẹp quá, cát vàng ruộm.

Họ nói với nhau vừa tiếng Việt vừa tiếng Anh:

- Anh muốn đi coi cây cầu khỉ mà em nói hôm trước.

- Nè, qua cầu đi, sợ chưa?

Cả hai dắt tay nhau qua cây cầu dừa bắt ngang một con mương khá lớn vào xóm trong để thăm bà cô già... gần đất xa trời. Cây cầu rung rung, anh chàng rể ngoại chuẩn bị sẵn tư thế, nếu rớt xuống mương th́…bơi. Vậy mà anh cũng qua được. Chẳng biết lũ trẻ con theo dơi hồi nào, chúng vỗ tay rôm rốp:

- Anh Bobby giỏi quá ta! Anh tập đi cầu khỉ hồi nào vậy?

Cả hai chạy trên cát rồi nhảy ùm xuống nước... bơi! Tṛ này bọn con nít hưởng ứng ngay lập tức. Cô Ngọc làm trọng tài. Cả xóm rộn lên, đám thanh niên hứng chí chạy theo để bơi thi với chàng rể ngoại. Kết cuộc, chàng rể về nhất, đám trai làng về nh́. Họ ra vẻ hậm hực v́ bị đo ván ngay trên sân nhà. Thấy vẻ mặt tiu nghỉu của họ, cô Ngọc “bật mí”:

- Bobby là vận động viên bơi lội đó, đừng buồn nghe các bạn.

- Hèn chi. Mai mốt anh có dám thi tṛ nhảy bao bố với bọn tui không và dám ăn nhộng rang không?

Bobby gật đầu đồng ư. Đám trai làng xem ra rất kết người chồng sắp cuới của Ngọc.

 

***

 

Tuần sau đám cưới sẽ diễn ra…Hồi hộp. Hiếu ḱ!

Ai cũng chắc mẫm phen này nhà bà Tám đăi to lắm. Phải làm vài ba con heo. Và họ lo tiền mừng cưới. Họ nh́n nhau ḍ hỏi :

- Mừng bao nhiêu hè?

- Không biết.

- Chà, tui chưa lănh lương, biết mượn đâu?

Không thấy nhà bà Tám gửi thiệp mời mà chỉ gửi thiệp báo tin.

- Ủa, sao tui không có giấy mời ăn tiệc?

- Tui cũng rứa mà.

- Không lẽ bọn ḿnh bị ra ŕa?

Họ qua nhà chú Chín- em trai ông Tám ḍ la tin tức. Ông cho biết :

- Tui cũng chỉ có thiếp báo tin thôi. C̣n mời ăn tiệc anh chị Tám nhờ tui đích thân đi tới từng nhà mời, lấy danh sách về báo lại với anh chị. Bà con nội ngoại giàu nghèo chi cũng mời hết. Tổng cọng được hai trăm người. Anh Tám nói là không nhận tiền mừng, chỉ xin cho vợ chồng cháu Ngọc cái nồi cơm điện thôi và cho gia đ́nh một bức tranh để treo mừng cưới, loại chi cũng được.

Bác Năm hỏi thêm:

- Mấy giờ làm lễ?

- Ngày kia, 8 giờ sáng, cả họ tề tựu ở nhà anh Cả Tám làm lễ cưới hai cháu Ngọc-Bobby, rồi qua nhà thờ tộc lạy tổ tiên, xong về nhà anh Tám ăn tiệc cưới. Vậy thôi, tui biết chừng đó à. Chị Tám mượn mấy người bà con đi chợ, nấu ăn rồi.

Xế chiều, cô Ngọc nhờ anh Thanh đi mời đám thanh niên. Chiều ngày mốt, lúc 4 giờ đến ăn tiệc ngọt mừng cưới đôi vợ chồng Ngọc - Bobby. Anh Thanh giải thích thêm:

- Ngọc nói là không nhận tiền mừng cưới mà chỉ xin một chục chén ăn cơm, một chục cái tô múc canh và chục muỗng để kỉ niệm ngày hai vợ chồng được ăn chung mâm. Vậy thôi!

Đám thanh niên rất bất ngờ v́ lệ thường đám cưới mừng tiền nhưng cũng vui. Mỗi người chỉ góp mười lăm ngàn để mua quà tặng. Họ tất bật lo đi mua chén bát…gói thật đẹp. Xong xuôi kéo tới nhà Ngọc giúp trang trí và dọn dẹp để lấy chỗ làm lễ. Đám con nít chạy đua hôm nọ trên băi cát cùng Ngọc và Bobby cũng được mời. Bọn chúng vênh cái mặt lên :

- Tụi em cũng có giá lắm chơ! Đừng có coi thường lũ nhỏ này. Anh chị Ngọc biết người biết của lắm!

Không biết bọn chúng mua quà loại ǵ nhưng chúng nói là quà rất đặc biệt và rất dội không thua ǵ cánh các anh chị. Hăy chờ xem!  Đám cưới đôi bạn trẻ Ngọc và Bobby thật sự thu hút mọi người từ lớn tới bé. Ai cũng nao nức chờ đợi y như coi đám hội mùa xuân.

 

***

 

Bobby nhờ ba mẹ anh Thanh đứng chủ lễ cưới và giúp sắm sửa các mâm lễ vật như cau trầu, nem chả, bánh trái, rượu, cặp đèn cầy đỏ thắp trên bàn thờ gia tiên theo đúng nghi thức cưới cổ truyền Việt Nam. Ngọc nhờ bốn anh bạn bưng giúp mâm lễ của nhà trai và mấy đứa trẻ cầm lồng đèn đỏ. Chàng rể thuê một căn nhà gần đó ở tạm vài ngày lo chuẩn bị hôn lễ. Bobby cho biết gần ngày về Việt Nam ba anh bị bịnh nặng nên mẹ phải ở lại chăm sóc.

Buổi tối, đám thanh niên làng đang cắt giấy màu dán tường th́ nghe tiếng ồn ào từ ngoài ngơ:

- Đồ phản bội, tham phú phụ bần! Đồ…Kèm theo đó là những lời nói chối tai, khó nghe h́nh như có cả chửi tục nữa.

Cả xóm bu lại coi, họ nhao nhao:

- Chuyện ǵ vậy? Con ông Hào xóm trên sao lại kéo đến đây làm loạn?

Bobby chạy ra sân bị ngay tên Hào chỉ mặt la làng:

- Mày dựt vợ tao hả?

Có lẽ anh không rành tiếng Việt lắm nên ngơ ngác hỏi mọi  người:

- Ai vậy, nói ǵ ?

Cô Ngọc mới đi chợ về tới nhà. Cô đẩy tên Hào ra khỏi cổng, gọi anh Bobby vào nhà trong:

- Anh đừng để ư, để em hỏi thử chuyện ǵ. Làng quê có lắm chuyện, đừng bận tâm. Anh vào nhà trên coi ti-vi, đợi em nhé! Xo-ri…(xin lỗi)

Trong xóm ai cũng biết nhà ba mẹ Hào vốn có hiềm khích với nhà bác Tám về việc tranh chấp ruộng đất. Chuyện đó xảy ra lâu rồi…Biết đâu, nhà đó thấy bác Tám sắp có chàng rể ngoại nên đến phá đám trả thù. Có thể lắm chứ. Hồi c̣n ở quê, Ngọc học cùng lớp với Hào. Thế thôi. Chỉ là bạn bè. Không hề có quan hệ yêu đương. Ngọc cứng cỏi:

- Anh vu oan cho ai vậy? Ai là vợ anh? Ai xui anh đến đây phá đám?

Hắn ta đổi thái độ ngay :

 - Sao em nỡ quên anh?

Ngọc trừng mắt:

- Yêu cầu anh ăn nói đứng đắn. Tôi ra nước ngoài bốn năm, nay mới về nhà. Tôi đâu có quan hệ ǵ với anh? H́nh như anh bị rối loạn tâm thần hả, hay bị mất trí nhớ?

Đám trai làng rất ghét kẻ lộng ngôn, nói xằng bậy như Hào nên lên tiếng binh vực Ngọc:

 - Này, vợ chưa cưới của anh là cô Liên xóm dưới, sao anh dám đến đây phá đám cưới nhà cô Ngọc!

Anh Mây to con chạy ra định cho Hào một cái bạt tai may mà Ngọc ngăn lại. Anh quát to:

 - Này, mày đừng có thấy sang bắt quàng làm họ nghe. Quen thói ăn vạ hả? Mày dám khinh thường thanh niên xóm tau hả?

Mấy anh khác chạy nhanh ra, dàn hàng ngang có ư dằn mặt tên Hào.Vừa may, ai đó đi báo tin cho Liên, cô tất bật chạy đến lôi ngay tên chồng sắp cưới tham lam về. Cô mắng nhiếc:

- Thật là bỉ ổi! Tại sao anh làm xằng bậy? Tôi là vợ chưa cưới của anh, đă đi ăn hỏi mà. Anh đến đây la lối om ṣm làm ǵ? Không sợ mất thể diện gia đ́nh hả?

- Sao cô ngu thế. Tôi vu vạ con Ngọc để nó bỏ tiền ra cho im chuyện mà cưới được chồng giàu, chạy tới đây kể lể làm chi. Đồ ngu quá!

- Anh ngu th́ có, đi về! Làm chuyện tào lao mà tưởng hay lắm!

Đám thanh niên cười nhạo tên Hào. Hắn ta lủi nhanh.

Ba mẹ Ngọc lo lắng:

- Không biết c̣n chuyện chi nữa không? Lạy trời, mọi chuyện êm xuôi cho con Ngọc làm đám cưới suông sẻ. Khi không bị “tai bay vạ gió ”.

                                 

***

 

 Nao nức coi đám cưới Ngọc là những cô gái làng. Họ muốn biết Ngọc và Bobby mặc theo kiểu nào để bắt chước may áo cưới cho sành điệu. Ai cũng nghĩ là sẽ có một đám cưới kiểu Tây rất tân tiến. Chú rể sẽ diện “vét” xám, cài bông hồng đỏ trên ngực áo, cô dâu mặc đầm dài, loại áo có đuôi phải được hai đứa trẻ đi theo nâng lên và che mặt bằng khăn voan trắng.

Cả xóm chuẩn bị áo quần đẹp để đi dự tiệc. Có người phải đi mượn v́ không có tiền may bộ đồ vía.

Bảy giờ sáng.

Một chiếc tắc-xi Mai Linh đỗ xịch ngoài ngơ. Anh tài xế hỏi nhà cô Ngọc. Từ trên xe có hai ông bà người nước ngoài bước xuống. Một người hàng xóm của Ngọc đoán biết là gia đ́nh Bobby sang Việt Nam dự lễ cưới cô Ngọc, bèn dẫn họ đến căn nhà Bobby thuê. Bobby đang xúng xính mặc thử áo dài thụng xanh, tập qú lạy và đội chiếc khăn đóng trên đầu đi qua đi lại ra vẻ một chàng rể Việt Nam thực thụ. Một anh bạn của Ngọc thấy Bobby rất chuẩn mực nên đưa ngón tay cái chỉ vào Bobby nói : “number one” (số một) làm các bạn cười ầm. Thấy có khách, Bobby chạy ra đón và kêu lên mừng rỡ:

- Hello mom and dad! (chào mẹ và ba)

Đó là ba mẹ Bobby mới bay đến Đà Nẵng tối hôm qua. Sáng nay vào dự lễ cưới con trai. Ông bà sợ làm phiền gia đ́nh sui gia đón rước nên không báo trước cho mọi người. Cũng như con trai, ông bà cúi chào hàng xóm bu đông nghịt trước sân bằng tiếng Việt:

- Xin chào! Xin chào! Chúc sức khỏe!

Thay cho lời đáp trả, mọi người vỗ tay chúc mừng ông bà thông gia nước ngoài. Nhà Ngọc biết chuyện cha mẹ Bobby về quê Ngọc dự lễ cưới, họ cảm động quá không nói nên lời. Họ cứ nghĩ là chỉ có chàng rể Bobby về Việt Nam cưới vợ mà thôi v́ trước đó Ngọc có bảo: “Ba Bobby bị bịnh nặng, không đi được”

Tám giờ sáng!

Người chủ hôn đến nhà Ngọc tŕnh giờ… Rồi đoàn nhà trai tiến vào sân nhà Ngọc. Chú rể mặc áo dài xanh đi thong thả, trên đầu đội khăn đóng cùng màu, vẻ mặt hớn hở.  Lũ trẻ vỗ tay mừng chàng rể. Xóm trên, xóm dưới đi coi rộn rịp. Máy h́nh nháy liên tục.  Đôi uyên ương xuất hiện ở pḥng cưới. Cô dâu Ngọc xinh xắn, nền nă trong chiếc áo dài truyền thống với chiếc khăn vành xinh xinh trên mái tóc vấn cao. Nghi thức cưới theo lối cổ truyền Việt Nam. Cô dâu chú rể lạy ba mẹ hai bên, lạy bàn thờ ông bà và cúi chào bà con nội ngoại của cô dâu. Chú rể đeo nhẫn, bông tai cho cô dâu, ba mẹ chồng tặng con dâu ṿng cổ, ṿng tay… Ông bà nói bằng tiếng Anh, anh Thanh phiên dịch như sau:

- Cảm ơn ông bà thông gia đă gả con gái cho con trai chúng tôi. Chúng tôi rất biết ơn ông bà. Chúng tôi xin tặng miền quê, nơi đă nuôi dưỡng con dâu chúng tôi thời thơ ấu một món quà. Cách sử dụng ra sao là tùy hai vợ chồng Bobby - Ngọc.

Tiếng vỗ tay của những người có mặt vang dội. Ngọc nhận quà từ tay cha mẹ chồng. Hai vợ chồng trẻ dùng số tiền đó xây một cây cầu bê - tông thay cây cầu khỉ, tiện việc lưu thông, vận chuyển cho dân làng hai thôn. Bà con cảm ơn quá chừng!

Tiệc cưới vui vẻ ngoài dự tính của gia đ́nh. Bà con nội ngoại của Ngọc đi dự đông đủ. Cười vui rộn ră. Ai cũng cố góp một tiết mục văn nghệ để lấy le với ông bà thông gia nước ngoài. Có người ca sáu câu vọng cổ rất mùi mẩn làm chàng rể khen rối rít. Được thể, d́ Ba Hợp- em gái bà Tám, lên hát bài cḥi, hai tay cầm cặp sinh tiền vừa hát vừa gơ. Ba mẹ Bobby ca ngợi không tiếc lời:

  - Văn nghệ Việt Nam hay và phong phú quá. Chúng tôi rất thích!

 

***

 

Tiệc trưa dành cho người lớn là tiệc mặn. Tiệc chiều của đám thanh niên và con nít là tiệc ngọt. Lớp trẻ biến buổi tiệc này thành nơi ḥ hẹn rất lí tưởng của các cặp đôi…Phần văn nghệ sôi nổi không thua ǵ một chương tŕnh đại nhạc hội ngoài trời. Có ghi ta điện, ghi-ta gỗ, trống, mic-rô, có người dẫn chương tŕnh. Cô dâu chú rể vẫn mặc trang phục truyền thống như ban sáng. Đến giữa buổi tiệc, chú rể mặc bộ vét xám cài hoa hồng đỏ trên túi áo, cô dâu mặc đầm dài trắng giống như mấy cô ca sĩ trên sân khấu. Trên đầu cài một cái vương miện lấp lánh và một chiếc khăn voan trắng mỏng phủ hờ trên tóc. Mọi người khen ngợi :

- Ôi cô dâu chú rể đẹp đôi và dễ thương chưa ḱa! 

Phần trao quà tặng rất ấn tượng. Thanh niên làng tặng cô dâu, chú rể : chén, bát, muỗng ăn loại sang... Bà con hồi sáng tặng một nồi cơm điện. Đủ bộ. C̣n đám con nít tặng ǵ? Hiếu ḱ quá!

- Mở ra coi thử!

Chú rể tự tay mở lớp giấy bên ngoài, một cái hộp thật đẹp, bên trong là hai con búp bê cỡ lớn mặc trang phục lễ cưới như Bobby - Ngọc . Dưới cùng là một tấm đá cẩm thạch Non Nước tạc h́nh hai quả tim màu đỏ đan chéo vào nhau.

- Món quà dội quá! Anh Thanh dẫn chương tŕnh hứng khởi nói thật to. Tiếng vỗ tay rôm rốp. Ban nhạc đệm thêm mấy tiếng trống cho đậm đà!

Ngọc và Bobby cảm động đến rơm rớm nước mắt. Cả hai ôm mấy đứa trẻ hôn thắm thiết. Bọn chúng sung sướng cười toét miệng. Bánh phồng tôm, bánh bao, bánh pa-tê-sô, bánh qui, kẹo sô-cô-la... và nước ngọt là thực phẩm chính của bữa tiệc chiều này. Ăn vui vẻ. Không có bia rượu nên chẳng ai say xỉn, tha hồ mà hát, ḥ... Ngọc cười rạng rỡ bên Bobby. Tiết mục văn nghệ của cô dâu và chú rể làm mọi người ngỡ ngàng. Bobby song ca bài Mộng chiều xuân cùng cô dâu. Tiếng vỗ tay to quá, kéo những người lớn tuổi dự tiệc ban sáng đến « coi thử lớp trẻ làm ǵ mà rộn ràng thế ? ». Cô dâu cho biết :

   - Ban đầu Bobby định hát với Ngọc bài Trống cơm nhưng Ngọc không chịu. Trong đám cưới, cô dâu ai lại vỗ trống chớ, phải không các bạn!

Vui quá là vui! Cô dâu chú rể và ba mẹ hai bên chụp h́nh với từng bàn. Cuối buổi tiệc mỗi bàn quay ṿng tṛn nhảy một bản nhạc vui.

- Cô Ngọc nhớ sang cho chúng tôi mỗi người một tấm ảnh nhé. Nếu rộng răi th́ cho vài tấm...

- Chắc chắn rồi, sẽ có đủ! Ngày kia, Ngọc nhờ anh Thanh trao h́nh cho các bạn. Yên tâm nhé!

Ba ngày sau, hai vợ chồng Bobby làm một bữa tiệc cảm tạ đám thanh niên làng đă giúp đỡ họ chuẩn bị chu tất hôn lễ và đi thăm bà con họ hàng, tạ ơn cha mẹ Ngọc và Bobby. Ông Bà thông gia sẵn dịp đi thăm thánh địa Mỹ Sơn, nhà thờ Trà Kiệu, phố cổ Hội An, tắm biển Mỹ Khê, Non Nước rồi ra Huế viếng Hoàng cung Đại Nội…Họ rất vui v́ có dâu hiền lại được đi du lịch khắp nơi, ăn nhiều món ngon, lạ, đặc trưng châu Á…

 

***

 

Hai tuần sau, đôi vợ chồng mới cưới rời làng quê, ra Đà Nẵng chuẩn bị chuyến bay sang đảo quốc Sư tử Sin-ga-po, hưởng tuần trăng mật rồi về lại Canada.

Cây cầu sắp xây xong. Bà cô già của Ngọc mừng v́ khỏi sợ bị té mương như khi đi qua cầu khỉ hồi trước. Bà con lối xóm tiễn hai vợ chồng Ngọc ra tận bến xe. Ngọc hẹn hai năm nữa sẽ về thăm nhà. Lũ nhỏ dặn anh Bobby:

- Nhớ về thăm quê lần nữa anh chị Bobby nhé! Bồng bé về luôn để chạy chơi với tụi em!

 

Huyền Tôn Nữ Huệ-Tâm

Đà Nẵng, Tháng 11.2011

 

 

art2all.net