Kim Hài

D̉NG SÔNG TỈNH THỨC

 

21.  PHÚT GIÂY TÀN ( 1/2 THÁNG TRƯỚC )


Mặt đất rắn đanh nứt nẻ vẽ lên những đường mạng nhện ma quái. Nếu không có màn sương xám vây quanh, khu đồng ruộng nầy không khác ǵ chốn hoang mạc. Những vồng khoai ḿ yếu ớt quặt què, các bụi mía vàng lá như bị đất nuốt mất những giọt mật đường, chỉ c̣n rẩy khoai lang với những dây khoai trườn dài tạo thành một mảng xanh giả dối trên nền đất bạc màu.

Sau nhiều ngày chờ đợi, không có một máy cày nào xuất hiện. Một lô máy bơm cũ sắp hàng dọc ở cuối khu định cư nhưng chỉ có 4 máy chạy được. Cán bộ nói đó là máy tốt, nhưng khi Phước kiểm tra, phần lớn mô tơ đă được quấn lại, công suất thấp nên khó dẫn nước đi xa. Ai cũng cần nước tưới tiêu nhưng máy bơm như vậy khó thỏa măn cho tất cả nông dân. Các cuộc căi vă xảy ra như cơm bữa, đôi khi dẫn đến đánh nhau.

Phước thật sự mệt mỏi. Anh và những người cùng chí hướng cố thuyết phục mọi người, nhưng nỗi lo đói ăn đă che mờ ḷng tốt. Xóm làng đâu c̣n giúp đỡ nhường nhịn nhau mà trái lại kèn cựa từng chút phân bón, từng lít nước. Sương mù ngày càng dày đặc, nhưng là loại sương muối hanh khô làm thối rửa những chồi non. Trong khi đó, tâm trí người người bị rối bời, bị nén ép đến độ họ không c̣n muốn suy nghĩ. Điều duy nhất họ làm là chờ đợi chút lương thực, thực phẩm từ dưới Ủy Ban đưa lên khu định cư. Mỗi lần chuyến xe tải mang số lương thực cứu đói ít ỏi đến là mỗi lần cuộc chiến giành giật bùng phát. T́nh làng nghĩa xóm cứ từng chút một bị mài ṃn. Sự thờ ơ đă xuất hiện, ḷng hằn thù chia rẽ đă manh nha. Phước sợ hăi. Chả mấy chốc Tỉnh Thức sẽ tan hoang không phải v́ đói, v́ thiếu thốn mà v́ sự ghẻ lạnh của ḷng người.

- Không thể chờ đợi được nữa.

Anh nói với ba ḿnh. Ông Sáu nh́n Phước buồn rầu. Có lẽ ông không c̣n sức để phản kháng. Thỉnh thoảng, sự phản kháng của ông chỉ nhất thời khi cơn giận bùng nổ. Rồi thôi. Ông hiểu những người thấp cổ bé miệng chẳng làm ǵ được. Nhưng nh́n Phước, ông không cam ḷng. 

Đêm xuống. Khí lạnh làm Phước co ro. Anh mệt mỏi thả người trên chiếc ghế xếp. Ông Sáu nắm trên chiếc giường đơn đặt sát vách cạnh bàn thờ. Ngoài khung cửa sổ, vọng tiếng lá chuối khô cọ nhau xào xạc.

-Sao con không về trển ngủ đi. Ngủ một giấc cho khỏe. 

Phước ngáp một tiếng lớn. Anh há miệng thật to. Cuối cùng, anh nói với ba, giọng dịu dàng:

- Thôi, ba đừng suy nghĩ nhiều. Gặp thời thế thế thời phải thế. Con chỉ cố gắng sao để khu định cư này không thành một nhà nuôi người già. Tỉnh Thức không phải là con gà đẻ trứng cho họ thỏa măn cơn khát danh lợi và quyền lực. Nếu không, đến một lúc nào đó, dân TT thành vật tế hồi nào không hay.

Ông Sáu thở dài:

- Ừ. Nhưng biết sao khi bọn trẻ chẳng biết, chẳng hiểu ǵ. Giá như tụi nó được một phần như thằng Quân. Cứ nói đất lành chim đậu. Nhưng đất là trời ban, c̣n lành hay dữ là do con người. 

Phước định nói ǵ đó, nhưng anh lại lặng thinh, mặc chiếc áo khoác, đi ra:

- Ba ngủ đi. Con về đây. Đừng nghĩ ngợi ǵ nhiều quá sinh bệnh.

Phước bước ra ngoài, căng mắt định hướng. Sương chập chờn rơi trên vai anh. Gió lành lạnh len vào từng sợi tóc. Hai bên đường, những căn nhà tối, không một ánh đèn. Phước tự hỏi có ai trong những căn nhà đó c̣n nhớ đến Quân, người thanh niên đi đầu trong cái thôn nhỏ hiền lành nầy và đă chết v́ mong ước duy nhất là muốn giữ lại mảnh đất mà cha ông anh đă và đang khai phá. 

 

Đêm đă khuya nhưng trong văn pḥng Ủy Ban vẫn sáng rỡ như ban ngày. Bàn tiệc đă đến hồi cuối. Những vỏ bia rỗng không nhăn nhúm lăn lóc dưới gầm bàn. Mười mấy vỏ rượu vang ngổn ngang trên nền gạch. Chai rượu nếp chỉ c̣n chùm hoa nếp ngă vàng cong đầu trong cái b́nh cao như chóe rượu cần bằng thủy tinh trong suốt. Có lẽ cơn say của mọi người là từ chỗ rượu nếp đó. Mọi người thuộc ban bệ Ủy Ban không thiếu một ai. Ngoài ra c̣n dăm người lạ mặt ra dáng kẻ cả, đang đấu khẩu với Giám Đốc Moonlight Trường Tân.

- Ông không thể một ḿnh chiếm trọn phần đất ở hạ nguồn sông. Chúng tôi cũng đă đầu tư khá nhiều công sức..

GĐ Trường Tân cười rú lên, ly rượu trên tay ông ta sóng sánh tràn ra thấm ướt cổ tay áo sơ mi sọc xanh đắt tiền.

- Công sức? Chị Thủy có nghe Giám Đốc Công ty Dược Tân Tịnh phát biểu không? Dược Tân Tịnh bỏ ra bao nhiêu tiền?

Bà Thủy khéo léo cười duyên:

- Tất nhiên là anh GĐ rồi. Nhưng đó là bất động sản. C̣n Tân Tịnh chỉ yêu cầu độc quyền thuốc chữa trị thôi.

- Cái ǵ?

GĐ Tân Tịnh cười phá lên:

- Chắc anh Tân không biết chị Thủy đă mua lại Dược Tân Tịnh, c̣n tôi chỉ có 10% .

GĐ Tân đỏ mặt, Ông cố ngăn tiếng chửi thề trong cổ họng. Bà Thủy vẫn rất dịu dàng:

- Tỉnh Thức cũng phải có một chút lợi nhuận cho ḿnh chớ. Anh coi, nguyên bộ sậu đông đúc như thế này...

GĐ Tân hươi tay, mặt hầm hầm . Ông biết ḿnh vừa bị lừa, nhưng ông đâu phải là chú cừu non. Câu nói bật qua cửa họng như tiếng rít:

- Mọi thứ đă an bài rồi. Các anh chị đừng có giở tṛ. Nếu hôm nay tôi ngưng, và loan báo dự án dời lại chưa biết ngày nào th́ chuyện ǵ sẽ xảy ra? Các anh có thể đuổi được chừng ấy người ra khỏi khu đất đó. Bên trên sẽ nghĩ ǵ?

Bà Thủy làm thinh. Bà chợt nhận biết ḿnh xem thường khả năng của GĐ Tân rồi. Chó cùng đường cắn giậu. Bà nở một nụ cười duyên với GĐ Tân.

- Anh nói cứ y như chúng tôi gạt anh ra khỏi các dự án của Tỉnh Thức vậy. Anh không hiểu tại sao tôi mua cổ phần của Tân Tịnh? Anh biết dược Tân Tịnh là của xếp lớn chứ? Với xếp, Tân Tịnh không phải là lợi nhuận to tát để tranh dành. Nhưng nếu không ai nắm, th́ cánh tay Tổng Dược sẽ nối dài đến Tỉnh Thức Lúc đó, th́ sao nào? Tôi sợ cái bệnh viện anh c̣n không giữ được. Chúng tôi hy sinh để cho anh toàn tâm toàn ư khởi công thuận lợi. Sau đó.. Tân.Tịnh sẽ bàn riêng với anh..

GĐ Tân không tin một lời nào của bà Thủy. Mấy chục năm kinh doanh, ông cũng biết giới của ḿnh không ai tốt đẹp cả. Nhưng ông cũng biết lời bà Thủy là có cơ sở. Dù sao cái ǵ nắm được phải nắm đă.

GĐ Tân đứng dậy, rời pḥng họp. Là một kẻ kinh doanh lỏi đời, nét mặt ông vẫn thản nhiên dù ḷng tức giận đến muốn giết người.

 

Bàn tiệc vẫn cười nói như không có chuyện ǵ xảy ra. Trưởng Nông Đô Lư lặng thinh thừ người suy tư. Cuộc đối thoại ông vừa chứng kiến mà không góp được lời nào cho thấy ông hoàn toàn lép vế. Chai rượu tây trước mặt ông đă gần cạn đáy. Đầu óc lù mù, ông không thể suy nghĩ ǵ thêm. Giờ này, mọi thứ hầu như đều đi chệch hướng. Bệnh viện vẫn c̣n trên giấy, nhưng các phần ăn đă được cấu xé. Ông đang bị bao vây giữa những phe nhóm tham lam mà trong đó nhóm bà Thủy nổi bật nhất. Ông đă trông chờ từng ngày để các dịch vụ khu bệnh viện nghĩ dưỡng vào tay phe ḿnh. Vậy mà thoáng chốc cái hời nhất th́ bà Thủy nắm trọn. Ông c̣n nghe được những đồn đoán đầy ẩn ư rằng bà Thủy sẽ thay ông ngồi trên cái ghế Chủ tịch. Nhưng ông không thể hiểu được tại sao ông luôn luôn làm theo ư bà Thủy. Một nổi sợ hăi mơ hồ nào đó nằm sẵn trong ông, đe dọa ông, đè nén ông cả trong giấc ngủ. Và không biết tự khi nào ông chỉ là con rối trong tay người đàn bà đó. Nhưng lần này, nổi uất nghẹn, giận dữ, thù nghịch như nẩy nở trong ông. Nếu ông lại chấp nhận có nghĩa là ông chỉ nhận được miếng xương xẩu. Không thể như vậy v́ suy cho cùng chính ông đă đưa bà Thủy về TT. Lần này nhất định ông phải tạo phe cánh để kịp thời đối phó. Để được vậy, ông phải lợi dụng sự đối kháng lợi ích giữa bà Thủy và Moonlight. Ông sẽ là con chim sẻ ŕnh rập con bọ ngựa muốn thịt chú ve sầu. Khi ư nghĩ nầy xuất hiện, ông Lư cảm thấy hả hê và thán phục ḿnh vô cùng tận. Ông cười to một ḿnh .

 

Hải cúi đầu. Sương chiều muộn có lạnh cũng không bằng ánh mắt sắc như dao của bà Thủy. Một quyết định đưa ra và anh không có quyền từ chối.

- Trưởng pḥng Hải cân nhắc cho thấu đáo. Ai là người nắm giữ quyền lực ở thôn nầy. Ai sẽ là người biết cách đưa Tỉnh Thức lên tầm cao mới. Vấn đề ở đây là tài chánh của thôn? Chúng ta không c̣n tài nguyên nào ngoài đất đai và các khoảng đầu tư từ các tập đoàn. Nhưng họ chỉ muốn ăn gọn một ḿnh. Họ sẽ xâu xé Tỉnh Thức rồi chọn miếng ngon nhất. Không thể như vậy được. Thế giới bây giờ vận hành theo cách công bằng. Dân thôn sẽ c̣n lại ǵ khi cán bộ thôn cấu kết với người ngoài?

Bà Thủy dừng lại vài giây, mắt nheo lại quan sát Hải:

- Cậu có nghe động tịnh ǵ bên Chủ tịch Lư không?

Tai Hải lùng bùng. Anh đă nghe tin Moonlight muốn một ḿnh triển khai khu nghĩ dưỡng và bệnh viện. Và đúng như vậy rơ ràng phía bất lợi là Tỉnh Thức. Nhưng bà Thủy..có đáng tin? Người đàn bà nầy ...đă từng thể hiện ḿnh không phải là kẻ v́ lợi ích của người dân.

Hải lúng búng những câu nói vừa xuất hiện trong đầu anh:

- Tôi nghĩ, đất đai của Tỉnh Thức là của người dân Tỉnh Thức. Không lư một nhà đầu tư tư nhân lại có quyền nắm giữ, phân chia như ở đây không có chủ. Và tại sao Ủy Ban chỉ dành ưu tiên cho dự án này trong khi các dự án thiết thực cho người dân như khu nhà trẻ, trường trung học phổ thông, khu phức hợp thể thao, trung tâm thương mại, nhà văn hóa... đang xây dựng c̣n dang dở. Sao chúng ta không hướng họ đến những dự án đó để người dân yên tâm sống?

Bà Thủy nh́n Hải hồi lâu, giọng bà vang lên với tông độ cao vút:

- Này, cậu là trưởng pḥng kế hoạnh mà không biết nh́n xa trông rộng? Những dự án trước mắt ấy rơ ràng chỉ tiêu tiền chứ đâu làm ra tiền. Để có tiền, việc cần làm bây giờ là xây bệnh viện, khu đa phức hợp nghĩ dưỡng cho nhanh. Tiền sẽ sinh ra từ đó. Có tiền ta sẽ làm trường, làm mọi thứ..kể cả lập trường đại học hay nhà hát hoành tráng cũng dư sức.

- Nhưng đó là kế hoạch lâu dài, c̣n việc cấp thiết hiện tại, mà người dân trông ngóng từng ngày là sao cho có trường để các em không phải bỏ học...

Bà Thủy nhếch môi:

- Chúng ta cần 3 tháng để hoàn thành bệnh viện và khu nghĩ dưỡng...

- 3 tháng..

- Đúng vậy, Trung Quốc chỉ cần 1 tháng đă xây xong khu chung cư bao la..

- Nhưng nhân công ?

Bà Thủy cười to:

- Cậu thấy dân ḿnh có công ăn việc làm không? Thanh thiếu niên chưa thể tới trường. Lao động chính chưa khai thác được ruộng. Họ cần công ăn việc làm để sống. Ủy Ban sẽ cho họ công việc lương cao. Thôn ta có bao nhiêu người trong độ tuổi lao động khỏe mạnh nhỉ? Cùng với kỹ thuật tiên tiến về xây dựng, cậu nghĩ chúng ta sẽ rút ngắn thời gian thi công không được ư?

- Nhưng ..các em cần phải học. Không thể để trẻ con lao động khi c̣n nhỏ. Vậy là trái luật. 

- Nếu không giải quyết được bài toán khó nghèo, cậu có nghĩ các cháu được đến trường chắc, hay là phải ra đồng quần quật cày bừa?

Hải mở to mắt. Anh thầm nghĩ. Có đất nước nào lại để trẻ con thất học? Ngụy biện.

Bà Thủy tiếp tục thuyết phục Hải .Bà biết giá trị của người thanh niên nầy và ảnh hưởng của anh trên tinh thần của người dân TT. Hải là người cuối cùng bà muốn về phe ḿnh. Ít ra Hải cũng là người có học và mục đích của anh ở TT không phải là kiếm quyền lực và tiền bạc. Anh thật sự muốn xây dựng TT. Một người như vậy, bà sẽ chẳng hy vọng ǵ nhiều nhưng bà tin là anh ta sẽ làm theo chỉ thị của cấp trên thật tốt và không bao giờ phản bội.

- Nếu cậu cùng mọi người quyết tâm. Tỉnh Thức sẽ xóa đói giảm nghèo và giảm những âu lo đáng kể của mọi người. 

Chúng ta không để bất cứ một chủ đầu tư nào cầm chịch. Thôn ta phải chủ động. V́ vậy việc trước mắt cậu cần động viên các cán bộ chủ chốt và cả người dân. Tôi hứa với cậu, chỉ cần 9 tháng, mọi thứ sẽ đâu vào đấy. 

Hải ấp úng:

- ...9 tháng..không thể ...nhanh như vậy..

Bà Thủy rút từ trong cặp ra một tệp hồ sơ dày:

- Đây là bí mật kinh doanh. Cậu xem đi.. Hồ sơ đăng kư khám chữa bệnh và nghĩ dưỡng. Đấy là tôi đă gạt bớt những người ít tiềm năng tài chánh...

Bà nghĩ ngợi vài phút rồi lại rút ra một bộ hồ sơ khác:

- C̣n đây là kế hoạch giáo dục. Năm học mới sẽ chậm nhưng tôi đă nhờ can thiệp với Bộ xin thêm kinh phí và giáo viên, điều mà HT Thọ tiến hành ba tháng rồi mà không xong.

Hải săm soi tệp hồ sơ. Đầu Hải như được phủ một màn sương giá. 

- Cậu cần phối hợp cùng bên an ninh, chỗ cậu Giao, người của tôi đấy. Kế hoạch từng bước thế nào cậu Giao đă trao đổi với tôi. Tôi cần cậu ra mặt chặn đứng hết những ư tưởng manh nha phản động, muốn bắt tay với ML, và một số cán bộ biến chất ở đây, mong chiếm các dự án..

Bỗng nhiên Hải nhớ tới Lệ , tới Quân. Liệu mọi thứ có diễn tiến như cách đây 4 năm về trước. Chính bà Thủy là người đă dọn đường cho Đan chiếm chỗ của Trưởng pḥng Doanh. Tại sao một kẻ ngu dốt và lạ mặt với TT lại một sớm một chiều leo lên chiếc ghế quan trọng đó? Trưởng pḥng Đan là người đă giết Quân(?) và đang truy lùng Lệ. Vậy bà Thủy đóng vai tṛ nào và có đáng tin.?

Như biết được ư nghĩ của Hải, bà Thủy cười nhạt nh́n Hải:

- H́nh như cô bạn gái tưởng chết rồi của cậu đă trở về TT? Cô ấy là nhân chứng quan trọng của vụ án cậu ǵ ǵ ấy nhỉ.. Hay cô ấy là thủ phạm?

Hải giật ḿnh nh́n bà Thủy. Gương mặt bà ta tỉnh bơ.nhếch môi:

- Cô ấy đâu có gan làm chuyện đó. Tôi đùa thôi. Chỉ là bên an ninh báo cáo.. Tôi đă gạt đi. Lẽ ra cô ấy không nên bỏ trốn...

Hải cố gh́m thốt ra tiếng chửi thề. Anh trấn tỉnh để giọng nói của ḿnh tự nhiên nhất có thể:

- Cô Lệ chỉ là bạn học. Chúng tôi đă chia tay. Nhưng...h́nh như có người muốn giết cô ấy..Tôi cũng muốn t́m hiểu xem tại sao?

Bà Thủy gật gù:

- Tôi cũng nghĩ chắc có ǵ khuất tất . Nhưng cậu đừng ngại. Nếu chúng ta cùng v́ lợi ích thôn.. tôi sẽ t́m ra ai là kẻ chủ mưu. Kẻ chủ mưu không thể giải quyết ngay, nhưng tôi hứa kẻ thủ ác phải được trừng trị. Tôi dư sức làm việc đó. Tôi sẽ chứng tỏ ḿnh là người công tâm như thế nào. Mọi việc phải v́ cái chung trước đă. Cậu hiểu ư tôi chứ? C̣n nếu như cậu không quan tâm..Cũng được.. sẽ có người thế cậu. Nhưng trước tiên cậu phải nhớ ḿnh c̣n những người thân yêu. Đâu ai mong người thân của ḿnh khốn khổ nhỉ? 

Bà Thủy nh́n dáng tư lự của Hải vài giây. Rồi nghiêm mặt:

- Tôi cam đoan nếu GĐ Tân chịu an phận, lúc đó tôi có điều kiện thương thảo với nước ngoài th́ chỉ không đầy một tháng tôi sẽ cho cung cấp đầy đủ máy bơm, hệ thống tưới tiêu cùng hạt giống phân bón cho các nông dân. Nếu tôi không nhầm th́ đây cũng là mục đích mà trưởng pḥng Hải theo đuổi. Bằng trái lại..

Bà Thủy tặc lưỡi bước ra khỏi pḥng.

Hải ngẩn ngơ đứng lặng nh́n theo. Một mảng sương lạnh lại tràn vào những ngỏ ngách bé nhất trong tâm trí Hải. Cơn oán giận vừa nhen lên lại tắt lụi. Nỗi lo lắng bất an ngập tràn trong từng thớ thịt. Sự phản kháng ch́m xuống. Hải cúi đầu im lặng..

 

Trên chiếc bàn nhỏ, chai rượu vàng như hổ phách, chưa khui. Ba cái ly trong veo đầy những viên đá lấp lánh ánh đèn.

Trưởng Nông đô Lư ngồi đối diện với Hiệu Trưởng Thọ và nhà báo Thanh. Ông cầm ly đá của ḿnh đưa lên rồi đặt xuống:

- Các cậu làm đi. Động viên dân đi biểu t́nh và phản đối bọn tư sản...

HT Thọ nh́n Thanh, anh không ngạc nhiên mà tỏ vẻ nghi ngại chờ đợi.

- Các cậu không biết ǵ sao? Trường học c̣n lâu mới mở cửa. Chức HT của cậu như cánh cửa mất bản lề. Không có tiền vận hành.. mà chúng nói là chưa phải việc làm ngay, trường cũ c̣n, tạm thời để đó. Học sinh năm nay chưa học, sang năm học chẳng muộn. Ruộng nương ư, cứ đợi, mọi người biến hết thành công nhân th́ đếch cần ruộng... mà là công nhân rồi th́ ở đâu chẳng được. Nhà văn hóa, khu thể thao giải trí, nhà trẻ... các thứ khác không cần ngay.. từ từ chờ... Kinh tế trên và trước hết. Các cậu có nghĩ vậy không?

Thanh đỏ mặt. Anh không nghĩ Trưởng NĐ Lư quan tâm đến những vấn đề đó. Chắc chắn v́ một điều quan trọng khác.

Trưởng NĐ Lư với lấy chai rượu, cẩn thận rót đầy 3 ly .

- Tôi không muốn mọi thứ tôi và nhân dân Tỉnh Thức gầy dựng mất trắng. Tôi muốn lấy lại dự án khu phức hợp bệnh viện. TT phải làm chủ. Nhân dân TT phải làm chủ và các cậu phải vận động cho bằng được. Có thế lực khác đang muốn nắm các dự án lớn của thôn ta. Họ có thể lấy dân thôn ra để làm cớ lợi dụng. Nhưng khi có được, chúng sẽ ăn hết, lấy hết. Nông Đô không c̣n là Nông Đô mới th́ lấy ai đầu tư vào đây nữa.

HT Thọ trầm tư. Anh không giỏi làm kinh tế, nhưng anh cảm thấy có ǵ đó không minh bạch trong việc phát triển Nông Đô của TT. Các nhà đầu tư đều được chọn lựa và hỗ trợ không điều kiện. Nhưng tại sao bây giờ, người đứng đầu TT muốn giao lại cho nhân dân? Nhóm lợi ích có sự thay đổi?

Anh buột miệng:

- Ủy Ban đă cấp giấy phép cho ML khai thác hai bên ḍng Tỉnh Thức mà?

- Nhưng ML đang phản bội chúng ta. ML dựa vào thế lực bên trên cùng tiền của bên ngoài ép TT. ML là kẻ bội tín và một số người trong nội bộ chúng ta mưu toan liên kết chống lại nhân dân TT. Tóm lại, tôi muốn không để cho ML khởi công. Tôi nhận các cậu về đây không đ̣i hỏi ǵ ngoài việc cống hiến cho TT và bây giờ các cậu hăy tỏ ra có ích .

- Th́ chủ tịch chỉ cần dừng dự án là được mà, hoặc không cho phép khởi công.

Thọ nhủ thầm: Lăo ta muốn ǵ khi trong tay có đủ các lực lượng hỗ trợ mà lại nhắm vào hai thằng trói gà không chặt như ḿnh.

- Làm vậy cũng được. Tôi là người quyền lực nhất mà. Nhưng như thế th́ không hay cho lắm. V́ chuyện vỡ lỡ, chúng sẽ rêu rao khắp nước rằng TT không nghiêm chỉnh trong việc kêu gọi đầu tư..v...v..., lúc đó c̣n ai dám đầu tư vào TT nữa.

Thanh nhướng mày:

- Ủy Ban có truyền thông, có an ninh mạng... sao...

- Cậu ngây thơ thế. Nếu UB ra mặt, dân có tin, mọi người có chấp hành? Ḿnh phải làm sao cho tự nhiên nhất, có quy tŕnh hợp lư nhất. Hăy để cho nhân dân tự quyết định và chịu trách nhiệm. Cán bộ chỉ là đầy tớ của dân.

CT Lư ngoác miệng cười khả ố.

- Chỉ có chính giới nhà báo như cậu Thanh, hoặc mô phạm như HT Thọ đây mới gieo được niềm tin với dân. Tôi không tin truyền thông TT, v́ vậy tôi nhờ cậu. Báo mạng nhạy cảm hơn. Người dân TT đối kháng với việc Moonlight và Tân Tịnh chiếm đất là cơ hội... Các cậu phải giữ bí mật hoàn toàn... Tôi chấp nhận biểu t́nh và tôi cam đoan không để CA Tỉnh Thức can thiệp. Khi thôn thượng biểu t́nh đ̣i quyền lợi, tôi sẽ có cớ hoăn việc khởi công, xem xét lại dự án.. Việc gấp lắm rồi. Các cậu cân nhắc đi..

- Chúng tôi...

- Đây là lệnh. Là ư chí của lănh đạo UB. Hoặc hai cậu rời TT hoặc t́m cách giúp tôi lấy lại vị thế của ḿnh.

Trên đường về nhà, Thanh nói với HT Thọ:

- Chúng bắt đầu xâu xé nhau.. Lăo ta lợi dụng ḿnh để ném đá giấu tay.

- Nhưng đây sẽ là cơ hội để người dân TT đ̣i lại những cái mất. Nếu không, khi cuộc chiến nội bộ qua, đâu lại vào đấy và người thiệt tḥi nhất là dân thôn. 

Buổi gặp mặt bí mật giữa bộ ba Phước, Thanh và Thọ cùng chung kết luận. Nhưng Lệ không tin vào một kết cuộc tươi sáng. Cô nói với Bác Sáu:

- Ḿnh chưa dự bị được ǵ hết. Hơn nữa, trưởng thôn Lư yếu thế hơn bà Thủy. Bên bà Thủy c̣n có Tân Tịnh... Chỉ cần có tiền họ làm ǵ chẳng được!.

Ông Sáu thở dài. Sâu trong ông, ông rất sợ. Cái ngày Quân mất, nét mặt anh ám ảnh ông nhiều tháng. Ông hiểu ra rằng, con sói khi mất mồi sẽ trở nên hung dữ tàn ác đến thế nào. Nhưng nói như Phước. Đây là cơ hội. Phải thử, không thành công chí ít ra những kẻ cầm đầu TT phải hiểu rằng con giun xéo lắm cũng quằn. Ư chí của người dân không thể xóa bỏ dễ dàng được...

Rồi một vài bài báo vô danh xuất hiện với những thông tin chính xác về số phận của xóm vườn TT, về khu định cư không ruộng, về những lời hứa không có kết của Ủy Ban, về sự tham ô nhũng lạm đầy dẫy, những bất công, áp bức khiến người nghe ngạt thở. Những nông dân mất ruộng, mất đất, trắng tay sống nhờ bố thí trong khi Nông đô mới hào nhoáng chẳng đem lại cơm no áo ấm cho ai, trái lại lợi ích nhóm lại lớn phồng với số tiền trăm ngàn tỷ, một con số mà ai giàu trí tưởng tượng đến đâu cũng không nghĩ ra được.

Sự oán thán, tức giận lên đỉnh điểm. Mồi lửa cuối cùng là ngày khởi công khu phức hợp cũng là ngày giải phóng mặt bằng làng vườn hạ sông TT.

Cuộc phối hợp ḥa b́nh của cư dân TT và UB Nông Đô bắt đầu rạn nứt. Những tháng ngày cam chịu đă chấm dứt. H́nh như sương mù đang tản ra khi những bước chân mạnh mẽ bước tới. ..



KIM-HÀI.
(Trích trong truyện dài
Ḍng Sông Tỉnh Thức)

____

Trở về Chương 20: Gió từ bi

Xem tiếp Chương 22: Đây có phải là kết cuộc

 

 

art2all. net