Kim Hài

 

LỜI TIÊN BÁO ĐẦU NĂM

 

 

 

 

 
          Ông Hai hí hửng sửa lại mâm trái cây trên bàn thờ tổ tiên. Đă thành lệ, hằng năm cứ sáng mồng một Tết, những người thân trong gia đ́nh đều tụ họp tại nhà ông để chúc Tết và ăn bữa cơm đầu năm. Tuy là trưởng nam, nhưng ông Hai lấy vợ trẻ, hiếm muộn, chỉ có một con, một đứa con trai vàng ngọc là thằng Ân. Sinh nhật thằng Ân nhằm đúng ngày mồng một Tết. V́ vậy, bữa cơm Tết cũng là tiệc sinh nhật con trai và là dịp để ông khoe những cái hay cái giỏi của con ḿnh.

Tết này, ông càng vui hơn bởi thằng Ân vừa xong cấp mẫu giáo, bắt đầu làm học tṛ cấp một. Gặp ai ông cũng khoe :

- Ôi, cháu nó thông minh lắm. Con người ta phải có thầy dạy kèm hoặc đi học ngoài giờ, c̣n cháu nó chỉ học ở trường, vậy mà đạt loại giỏi, loại khá. Từ hồi c̣n học lớp lá, lớp chồi, nó đă biết nói tiếng Anh, nghe ngồ ngộ mà hay đáo để. Ô kê, gút bai… nó nói ron rót hà.

Hai vợ chồng ông vẫn thường nhắc lại chuyện thằng Ân, hôm thôi nôi, không chịu nhặt những món đồ tượng trưng nghề nghiệp đặt sẵn trong cái rỗ nhỏ mà nhoài người cầm lấy ống đo nhiệt kế ở bàn cạnh.

- Số nó về sau sẽ làm bác sĩ. Nhứt định nó sẽ làm bác sĩ.

Mỗi khi có khách đến chơi, ông Hai kêu con lại hỏi :

- Ân à, lớn lên con làm ǵ nào?.. Bác sĩ phải không? Chữa bệnh cho Ngọai, cho ba, cho má nè... thích không? Thưởng con cục kẹo nè.

Thằng Ân nghe ba nói tới đâu gật đầu tới đó. Đến khi nó biết nói, ông Hai tập cho con câu :” Ân là bác sĩ nè. Lớn lên Ân mần bác sĩ nè …”

Riết rồi thằng Ân nhập tâm. Cứ ai hỏi là nó trả lời như con vẹt :” Lớn lên con mần bác sĩ chữa bệnh cho Ngọai, cho ba, cho má, cho con Lu Lu, con Meo meo …” làm ông Hai mát ḷng mát dạ.

Dượng Ba đôi khi cắc cớ hỏi :
- Lỡ nó không làm được bác sĩ th́ anh chị định cho nó làm nghề chi? Nè mà muốn thành bác sĩ cũng hết cơm hết gạo chớ đâu phải nói là được.
Ông Hai cười vô tư :
- Nhứt định phải được rồi. Thằng Ân của tui phải làm thầy. Số đă định như vậy mà. Nè dượng thấy bàn tay của nó không? Ngón nào cũng dài thon, dịu nhiễu à. Bàn tay nầy chữa bệnh là mát tay không thầy nào bằng …

Cũng v́ mấy ngón tay "bác sĩ" đó mà ông Hai nhứt định không cho thằng Ân mó vô một việc ǵ. Ông Hai lư luận :

- Thấy không? Bàn tay bác sĩ phải trơn láng. Tay mà chai ĺ, nứt nẻ th́ làm sao bắt mạch cho giỏi, y như mấy thầy đờn giữ tay giữ móng. Làm thợ th́ sao cũng được...

Bà Hai tuy thương con nhưng không đến nỗi mơ hồ như chồng. Thỉnh thoảng bà nhắc:
- Ông à. . đừng nói quá coi chừng nó hư. Phải tập tành cho nó biết làm cái nầy cái nọ. Chuyện tương lai đâu có thể nói trước được. Nếu về sau nó thành người như ư muốn th́ là phúc cho nhà. Bằng nếu không cũng là số trời định. .

Ông Hai cắt lời :

- Đó. .đó. .nói tới trời định là đúng rồi. Nó chọn cái ống chích mà. Bởi hồi c̣n nhỏ, tui chọn cái kéo nên bây giờ tôi mới thành ông thợ may. Nè tui cho bà biết.. mỗi khi tui đau lưng, nó vuốt vuốt mấy cái là tui thấy đỡ như được bà cạo gió. Vậy có phải là trời cho nó mát tay không?

Không ai có thể lay chuyển niềm tin của ông Hai. Ông hy vọng, tin tưởng và mong chờ dù ông biết ngày đó c̣n rất dài… rất dài. V́ vậy, để củng cố niềm tin cho bản thân, cứ vào các dịp lễ Tết, tụ hội đông đủ như hôm nay, ông lại muốn phô bày mọi cái hay ho tài giỏi của con để khẳng định rằng tương lai của con ông là đúng như lời ông dự báo.

Đến gần 9 giờ mà bà Hai và thằng Ân vẫn chưa về nhà. Chả là chiều hôm qua, ăn uống thế nào mà thằng nhỏ bị nhức răng cả đêm. Khoảng 8, 9 giờ tối, bà Hai định đưa thằng Ân đến trạm y tế phường, nhưng ông Hai gạt đi :

- Ôi, chắc bị miếng thịt gà lọt vô kẻ răng chớ ǵ. Súc miệng nước muối là hết liền. Tết nhứt chộn rộn, pḥng khám làm việc ơ hờ lắm. Để qua giêng đi trám răng.

Không ngờ thằng nhỏ đau suốt đêm. Tiếng thút thít của nó làm ông Hai cảm thấy xót xa. Đợi đến 8 giờ sáng ông giục bà Hai:

- Thôi, đừng mê tín dị đoan. Có bệnh phải chữa.

Rồi ông cười trấn an bà Hai :

- Bề nào mai lớn lên thành bác sĩ, nó cũng phải trực bệnh viện mấy ngày nghỉ. Bởi cái số của nó vậy rồi.

Đến 10 giờ, mấy cô chú đă lục tục tới. Chưa kịp chào hỏi ông Hai đă khai báo:

- Thằng Ân đi với má nó đến bác sĩ rồi. Khám răng một chút.

Cô Tư biết tính anh chỉ hỏi:

- Nhưng mồng một Tết người ta có làm việc không? Con nít răng hư là chuyện thường. Sao hổng đưa nó đi mấy ngày trước Tết...

Bà Ngọai th́ lo lắng hỏi ;

- Đau mấy ngày rồi? Nó có ăn được không?

Ông Năm vội nói :

- Hổng sao đâu Mẹ, hai má con nó về tới bây giờ. Bác sĩ đâu có sợ bịnh. Cháu nó học giỏi lắm. Mai mốt nó là một bác sĩ giỏi đó.

Bà Ngọai kín đáo nhổ miếng trầu vào trong cái bô nhỏ đặt sẵn dưới gầm bàn, thở ra một hơi dài.

- A, má con nó về rồi ḱa.

- Mẹ. .. Dượng bảy, Dượng Tư, chú Út, cô Ba. Năm mới phát tài …

Cả nhà chào hỏi ồn ào quên mất nhân vật quan trong đang đứng tần ngần một góc, mặt buồn xo, miệng ngậm bông g̣n đỏ au, mắt ngân ngấn nước.

Chỉ có ông Hai là nhớ tới con trước tiên. Ông dắt tay thằng Ân hỏi:

- Hết đau rồi chớ con? Hề.. bác sĩ đâu có sợ đau. Thôi chào Ngoại, chào mấy cô chú d́ dượng đi..

Thằng Ân lắc đầu nguầy nguậy. Bà Ngoại la lớn :

- Chào cái ǵ. Bông g̣n đầy miệng. Thôi cháu vô giường nằm một chút cho cầm máu. Nhổ răng cấm hả ?

Lại thêm mấy người khách nữa đến. Ông Hai quay tới quay lui. Trời đất, dịp may để khoe con trai tài giỏi mà nó cứ ở miết trong pḥng. Hồi xưa ông nhổ răng dễ ợt, chỉ bằng một sợi chỉ. C̣n bây giờ, nha sĩ xài kềm kéo thấy ghê. Nói ǵ th́ nói chớ thằng con của ông làm sao mà sợ mấy thứ đó, tựa như anh tiều phu đâu có sợ cái ŕu, anh thợ mổ heo đâu ngán lưỡi dao bén. Cái nầy là do má nó cưng mà ra.

Ông đằng hắng gọi con :

- Ân a, ra mà chào mấy cô chú đi con. Tiền ĺ x́ nhiều ơi là nhiều nè..

Thằng Ân nghe có tiền ĺ x́ th́ ham. Nó chậm chạp bước ra. Miếng bông g̣n vẫn c̣n độn một bên má. Bà Hai chạy theo con căn dặn:

- Đừng nhổ ra nghe con, chảy máu lại phải đi bác sĩ lần nữa đó. Cứ ngậm miệng chút nữa hết chảy máu má lấy ra.

Ông Hai bế xốc nó lên bộ ván đặt ngồi gần Ngoại.

- Giỏi lắm. Con cừ lắm. Nhằm nḥ ǵ, ḿnh cũng là bác sĩ chớ bộ.

Rồi ông bắt đầu một tràng lời khen :

- Dượng Tư coi, mấy ngón tay, ngón chân của cháu nè, dài thon, tài hoa lắm nghe..

Dượng Tư cầm bàn tay thằng Ân lên săm soi cho phải phép.

- Ừa, mai mốt thành bác sĩ, chữa bịnh già cho ông Tư nhen. .

Chú Út đờn, ngồi bên kia bộ ván góp ư:

- Theo em, bàn tay thằng Ân giống bàn tay thầy đờn, ngón dài mềm … Nhứt định tương lai nó là thầy đờn. .

Ông Hai nghe qua giận lắm. Với ông, bác sĩ là nhứt, c̣n đờn ca xướng hát là thứ ăn chơi. Vậy mà chú Út dám tiên đoán nó làm thầy đờn. Ông quay lại lừ mắt nói mát :

- Nhà nầy không có theo nghề ca xướng. Ca xướng đâu cần học.

Chú Út căi :

- Anh nói ca xướng không cần học hả? Vậy là sai rồi, người ta c̣n mở cả trường Đại Học nhạc, đại học kịch nghệ nữa..

- Đó là đồ dỏm. Bác sĩ mới là nghề được trọng vọng, nghề cứu nhân độ thế mà. Để coi chú bị bịnh có cần tới bác sĩ không cho biết..

- Nhưng đâu phải ai cũng thành bác sĩ..

Đến đây th́ Ông Hai giận thiệt rồi. Mặt ông bừng đỏ. Ông nói lớn.

- Người xưa nói tinh anh phát tiết ra ngoài. Tui chắcmột trăm phần trăm là thằng Ân sẽ thành bác sĩ. Phải không con ?

Ông quay lại thằng Ân, lúc đó đang nghịch mấy con giống của cô Ba làm cho. Những con giống xanh xanh đỏ đỏ đẹp và sinh động lạ thường. Nó thích mê nằm ḅ trên bộ ván, quên cả chỗ nhổ răng c̣n ê ẩm.

Chú Út tức ông Hai chê nghề của ḿnh, cười khẩy gọi cháu :

- Ân ơi, nghe chú nè. Cháu muốn học đờn không? Chú dạy cho. Con có tướng nghệ sĩ lắm. Theo chú nghe.

Thằng Ân chẳng hiểu ǵ, gật gật đầu rồi cúi xuống chơi với mấy con giống. Ông Hai bực bội lắm, nhưng chẳng lẽ đầu năm lại rầy rà em út. Ông nén ḷng đổi giận thành vui giả lă nói :

- Ân à, lại đây ba thương. Ân giỏi hén. Cục cưng của ba chẳng học ǵ trất ngoài học nghề bác sĩ. Nói đi con, nói với mấy bác mấy cô là con thích học làm bác sĩ.

Nhưng nhanh tay hơn ông, chú Út kéo vai thằng Ân ôm sát nó vô ḷng, hun lên mặt nó thủ thỉ :

- Ân à, cháu học đờn nghe. Để chú chỉ cho. C̣n nhỏ học mau biết lắm. Chú mà truyền hết nghề th́ cam đoan cháu đàn ngọt ăn đứt thiên hạ.

Thằng Ân mê chơi, chú Út nói ǵ cũng gật gật đầu làm ông Hai càng tức hơn. Ông nắm tay con kéo cái rột. Con giống trên tay thằng Ân rớt xuống đất, bàn chân chú Út vô t́nh đạp lên nát bét. Thằng Ân há miệng khóc nhưng mắc cục bông. Cái đầu nó lúc lắc, cựa quậy. Ông Năm không để ư cứ dỗ dành :

- Con đứng yên nào. Giỏi ba thương ĺ x́ nhiều. Chớ có theo chú Út học ba cái đờn địch. Số con mai nầy làm bác sĩ chữa bịnh cho ba, cho Ngoại... Con nói cho mấy cô mấy chú biết đi. Nói to lên nghe, lớn lên con làm nghề ǵ nè?

Miếng bông g̣n trong miệng thằng Ân rớt xuống đất. Thằng Ân thoải mái khóc to v́ bị đau và v́ tiếc con giống. Vết thương ở răng rịn máu, máu lẫn theo nước miếng chảy ra ướt đỏ chiếc áo sơ mi trắng sọc xanh của thằng Ân. Thấy máu nó sợ quá khóc to hơn. Bà Hai chạy lại trách:

- Đưa nó cho tui. Trời ơi, máu chảy nửa kia ḱa, bác sĩ dặn phải 4 tiếng sau mới lấy ra, vậy mà ông..

Ông Hai vẫn cố nói :

- Chèn ơi, chút máu nhằm nḥ ǵ. Bác sĩ đâu có sợ máu, phải không con? Nè, con thích làm bác sĩ nhổ răng hay bác sĩ khám bịnh? Nói xong mới được qua chỗ má nghe. Nói đi.. nói rồi ba cho qua chỗ má.. c̣n ĺ x́ nữa …

Thằng Ân vừa khóc to vừa kêu :

- Hu hu…má ơi.. con không muốn làm bác sĩ đâu.. con sợ lắm, con sợ bị nhổ răng lắm.. Con muốn.. con giống … con giống của con …

Chú Út cười ồ :

- Trời đất, nó không làm bác sĩ mà nó làm nghề nặn giống, huề trớt rồi anh Hai ơi …

Cả nhà cười ồ lên trước câu khôi hài của chú Út. Nhưng ông Hai không cười, ông hầm hầm đến bên bàn nuốt ực ngụm nước nóng, ho sặc sụa. Bà Ngoại nhổ toẹt miếng trầu vô cái ống nhổ, thủng thỉnh nói :

- Thôi, đầu năm đầu tháng đừng ghẹo nhau nữa. C̣n thằng Hai, má thấy mầy hơi quá đó. Muốn con cái nên danh phận là tốt. Nhưng phải biết lo cho nó ăn học, dạy dỗ nó chu đáo chứ không phải khoe nầy khoe nọ, thổi phồng nó lên, đoán già đoán non là được. Thằng Ân c̣n nhỏ, chưa biết ǵ, chớ có làm hư nó. Coi chừng thằng con chưa học tới bác sĩ mà thằng cha nó đă mắc phải bệnh tưởng rồi. Chữa hổng nổi đâu à con.

Ông Hai làm thinh. H́nh như ông cũng cảm thấy ḿnh có hơi thái quá. Đầu ông dịu lại. Ông kêu bà Hai mang dưa hấu lên tráng miệng và giả tảng không nghe câu nói ư nhị của bà Hai nói với mẹ:

- Con thấy má mới thiệt có căn làm thầy chữa bịnh …

Kim Hài.
 

Trang Kim Hài

art2all. net