CON Đ̉
Con Đ̣ xưa c̣n neo đậu bến sông
Nước lững lờ cắm sào buồn ly biệt
Chim trên cành gọi bạn t́nh tha thiết
Nắng vàng nghiêng ráo riết quyện hoàng hôn.
Bụi thời gian chẳng phủ bóng vô thường
Con Đ̣ đă bao năm phơi sương nắng
Sông dĩ văng trước ḍng trôi dần cạn
Có bao giờ Đ̣ ta thán chi đâu.
Con Đ̣ nay vẫn lặng lẽ bên cầu
Hết sáng đến chiều đêm thâu ṃn mỏi
Thả hồn đêm suông trăng người vời vợi
Giá lạnh đêm trường c̣m cơi cô liêu.
Có ai về để thấy bến quạnh hiu
Con Đ̣ măi đ́u hiu nơi chốn cũ
Ḍng sông xưa lững lờ như đang ngủ
Chim trên cành cũng ủ rũ buồn thiu.
Rồi một ngày Đ̣ mục ruỗng liêu xiêu
Mặc mưa gió... Mặc ḍng đời xuôi ngược
Ai có nhớ tuổi thơ ḿnh ngày trước
Đ̣ đưa sang bến mới được thành người.
LÂM BĂNG PHƯƠNG
~~oOo~~
art2all.net