Lê Văn Trung
BAO GIỜ
Bao giờ gặp lại những người bạn
Dăm đứa quàng vai rong phố chơi
Thăm cô chủ quán café cũ
Có xót tình xưa lòng ngậm ngùi
Bao giờ em đến xanh màu áo
Nhuộm biếc hồn tôi màu gió thu
Hỏi nắng còn thơm hồn con gái
Có buồn mây trắng đã tan mau
Bao giờ neo đậu đời xuôi ngược
Bến cũ người xưa về gọi đò
Lau trắng bờ xa em như lụa
Lòng em còn trắng tuổi ngây thơ
Bao giờ tôi thấy tôi về giữa
Phố của ngày xanh tóc tỏa hương
Phố của rêu phong hồn cổ tích
Tình có còn thơm mùi ngọc lan
Bao giờ ta trở về quê ngoại
Em lên đồi mua tím cả chiều
Cây khế rụng bông từ năm ngoái
Còn vương nỗi nhớ nỗi đìu hiu
Ôi những người yêu quí xa xưa
Hun hút ngày trôi mỏi đợi chờ
Có kẻ ngồi buồn nơi quán vắng
Uống hoài ly rượu cháy trang thơ.
Lê Văn Trung

ĐÊM TRẮNG
Ta mời
Trắng một đêm nay
Người không uống một ta say một mình
Trải lòng ta với mông mênh
Giọt sương độ lượng rơi mềm nỗi đau
Trải lòng ta với biển dâu
Dòng sông còn những nông sâu cõi người
Ta mời rượu đắng trên môi
Không còn ai chén rượu mời phai men
Cuối bờ là cõi lãng quên
Cuối dòng là bóng thuyền lênh đênh về
Ta mời trắng một đêm say
Thuyền ai hay bóng người ngoài vô biên?
Lê Văn Trung
art2all.net
|