Lê Văn Trung

 

 

CÂU THƠ CÒN ÚA MÙI HƯƠNG CŨ
 

 


Rồi một chiều em ngồi lại bên thơ
Câu thơ úa như lòng em thiếu phụ
Tôi gói niềm đau trong từng nỗi nhớ
Câu thơ vàng, vàng úa một mùa đông

Em nhặt câu thơ, cúi xuống, ngập ngừng
Dòng lệ biếc ướt nhòe màu năm tháng
Đôi tay nhỏ ôm trọn niềm hoang vắng
Từng mùa phai nối tiếp những tàn phai

Tôi vẽ lên mây đôi mắt úa sương mờ
Trải hiu hắt lên từng đêm chờ đợi
Nỗi chờ đợi là đợi chờ sương khói
Em xa mù trong suốt cõi lãng quên

Rồi một chiều em tìm lại đời em
Đưa tay nhặt chút tàn phai kỷ niệm
Lòng chợt nhớ nắng chiều xưa vàng thắm
Lá chiều xưa vàng thắm một hồn thu

Là hồn tôi trên lối cũ tàn rêu
Lòng cháy khát những chiều sương ảo mộng
Lòng cháy khát thuở tình phơi áo mỏng
Uống nỗi hoang vu hun hút mắt thu chiều

Ôi gió nghìn xưa lạnh suốt cõi tịch liêu
Câu thơ úa tiếc thương mùi hương cũ
Xin nhặt lên em cho nồng nỗi nhớ
Cho lệ ngời lóng lánh gọi đời nhau.


Lê Văn Trung

 

 

art2all.net