nguyễn thị liên tâm

 

 

 

LỜI RU BUỒN CỦA MẸ
 

Trưa hè tiếng võng đưa

Lời ru buồn như lời mẹ khóc!
“Ầu ơ! Nuôi con biết mấy cho vừa”.

Hai mươi năm rồi mẹ đã nuôi con
Trong hình hài con có lời ru mặn chát
Có nước mắt và lộn cơm
Có cả một cõi lòng tan nát?
“Con ơi! sao lại thế này”

Con cười như người ta khóc
Con đi như làm xiếc trên dây
Con ôm mẹ như không muốn ôm chặt tay
Khiến lòng mẹ đây tan tác
Chỉ vì những mảng màu da cam quái ác
Đã bủa vây, phủ chụp xuống đời con

Khi cha ra đi, tuổi mẹ hãy còn son
Vì thương con nên mẹ đành ở vậy
Đau đớn lòng khi chít mãnh khăn tang ngày ấy
Trên đầu con và đời mẹ dại khờ


Xa cha lòng mẹ héo hon
Tưởng rằng con được vuông tròn như ai
Tảo tần khuya sớm hôm mai
Mong con khôn lớn sánh vai cùng người

Có ngờ đâu đã hai mươi năm rồi
Vẫn lời ru buồn bên cánh võng
Vẫn không ai đón mẹ về sau cánh cổng
Vẫn là con khô quắt dại khờ.

Yêu con biết mấy cho vừa
Dù con sống kiếp đời thừa lắt lay
Mặc người xót mướn thương vay
Con là con mẹ ngày ngày mẹ ru.

Nguyễn Thị Liên Tâm


 

art2all.net