nguyễn thị liên tâm

 

 

 

LỜI SẦU TRĂM NĂM CỦA KIỀU

Ta như người chết đuối trên cạn
Ta như người khô hạn giữa biển khơi
Nghiêng bên vai này, thấy nỗi buồn trời
Nghiêng bên vai khác, thấy phận đời chông chênh

Ôi! Con lắc thời gian sao cứ bồng bềnh
Phía vui đâu mất để lênh đênh phía buồn

Ta bước qua mùa Xuân, theo ánh trăng suông
Nhưng nào kịp, để cuống cuồng tàn thu

Nẻo đi, chừng đă ngục tù
Nẻo về, cũng đă phù du kiếp nào

 

 

 

MẢNH KHẢNH MỘT VẦNG TRĂNG

Lời thề nguyền,
nào phải vào một đêm trăng khuyết
Sao đoạn đành lỗi hẹn tóc tơ?
Một lời cáo buộc chẳng căn cơ
Đă làm găy nhịp câu thơ mất rồi!

Tiếc duyên ḿnh chỉ bấy nhiêu thôi!
Bởi phụ tử t́nh sâu nghĩa nặng
Ba trăm lạng vàng, để một đời lận đận
Kim Trọng ơi! cay đắng cơi hồng trần

Đêm thu buồn, mảnh khảnh một vầng trăng
Đơn lẻ quá, nhớ người xa xăm quá!
Thôi! phó mặc cuộc đời cho sóng cả
Đêm tàn canh, lả chă giọt mưa sầu



GỬI NỖI NHỚ VÀO TRĂNG

Ven bờ sông Tương,
trúc Tương phi
nhuốm màu
xanh biếc
Canh cánh ḷng em,
nỗi nhớ anh
dào dạt
chảy xiết
tháng năm

Lung linh một khúc
nguyệt cầm
Giấc hoa mộng mị,
âm thầm
gửi trăng



LẠI MỘT BUỔI CHIỀU Ở LẦU NGƯNG BÍCH

Chiều tan trong bóng đêm đầy
Mành treo tao tác, tóc mây rối bời
Hồng nhan đơn độc giữa đời
Đâu rồi gốc tử, đâu rồi người xưa?
C̣n đây một chút hương thừa
Lấy ǵ chèo chống gió mưa phũ phàng?

Buồn trông ghềnh đá ngổn ngang
Ầm ầm sóng vỗ, bàng hoàng rong rêu
Buồn trông ngọn cỏ liêu xiêu
Chân mây mặt đất tiêu điều, xót xa!
Buồn trông ḍng nước la đà
Cánh hoa tan tác biết là về đâu?
Buồn trông cửa bể u sầu
Cánh buồm thấp thoáng, dầu dầu nước mây! (1)

(1) Ư trong đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích”- Truyện Kiều



THÚC SINH TRONG CHIỀU CHIA TAY

Rừng phong thu đổ lá chiều
Tầm tầm ngọn cỏ, buồn hiu hắt buồn

Người đi, chùng lỏng dây cương
Người về, quay quắt sầu thương nhớ người

Ngẩn ngơ con nhạn ĺa trời
Sông Tương đôi ngả, đầy vơi đôi bờ

Chia tay muôn dặm hoang sơ
Nẻo trời, nẻo đất, mịt mờ núi non

Chia tay một mối t́nh con
Mà đau tạc dạ, hôn hoàng trăm năm

 


 

art2all.net