nguyễn thị liên tâm

 

 


SAO NỞ QUÊN MÙA THU

Sao anh nở bỏ quên mùa thu vào góc vườn un khói?
Có thấy chiếc que cời trên tay em đã cháy luốc lem
Em lục tung mặt đất,
tìm nơi con dế ẩn cư, cứ gáy hoài như trêu chọc
Nhưng đành bất lực,
đánh rơi chiếc que cời vào nỗi nhớ không tên.

Bóng chiều
hắt những cụm mây mơ hồ giống khuôn mặt anh.
Mùa thu thong dong rải nắng vàng xuống truông đời
tựa như rót mật
Nhưng khuôn mặt anh cứ trôi lang thang
Không nhìn xuống triền hồ có em buồn,
ngồi hứng mưa rơi lất phất

Mùa thu sót lại những chiếc lá sạm vàng
cứ quên mình đã cũ
Gió cuộn hương hoa, từ mùa thu năm ngoái
chẳng quay về
Em ngắt vội chùm hoa quân tử Sử
Dài lê thê như nỗi nhớ anh?

Sao anh nở bỏ quên mùa thu vào góc vườn ngợp khói?
Chiếc que cời trên tay em đã cháy thành than
Em lục tung ký ức tìm anh,
dù rơi chin tầng địa ngục, dù níu chín cửa thiên đàng
Nhưng anh cứ lừng lững bay đi,
Nở bỏ mình em với mùa thu đầy khói.
 

Nguyễn thị Liên Tâm
 


 

art2all.net