Lư Quang Hoàn
MỘT CHẶNG
ĐƯỜNG QUAY VỀ QUÁ KHỨ

Có những
ngày tháng như hôm nay... Tâm cảm thấy tâm hồn ḿnh đông cứng như những
tảng băng nằm bên hiên nhà trong những ngày lạnh giá. Những thai nghén
cho một ư tưởng mới về những quăng đời đă diễn ra trong quá khứ và hiện
tại như muốn vọt ra khỏi tâm hồn anh... Thế nhưng khi đặt bút những muốn
ghi lại bỗng trở nên quá ư là khó khăn đối với Tâm.
Viết với Tâm như là một cách giải toả những bức bách trong tâm hồn anh,
như là một cách lăng quên đi những trống trải luôn diễn ra trong tâm hồn
từng giờ từng khắc, viết như là một cách hồi tưởng lại những mối ràng
buộc thân quen đầy t́nh nghĩa trong một cuộc sống tràn đầy những hối hả
được pha trộn với những thờ ơ vô cảm trong thân phận làm người... Những
ngày qua thực sự đối với Tâm, anh có rất nhiều điều muốn viết, muốn trải
dài ra trang giấy nhằm làm cho tâm hồn nhẹ đi một chút, bớt đi những dằn
xé, đớn đau luôn mơ hồ ẩn hiện đâu đó trong tâm hồn anh luôn tràn ngập
giông băo, những con sóng ngầm dường như lúc nào cũng chực chờ và sẵn
sàng xô đẩy anh xuống đến đáy, xuống đến tận cùng của những oan trái mà
không một lời nào có thể biện bạch cho những khắc khoải trong từng suy
nghĩ ḿnh. Anh quyết định phải ghi lại thôi, nếu không chúng sẽ biến mất
ngay từ khi chúng xuất hiện... ( như lời một người bạn lớn tuổi đă
khuyên anh ).
Thành phố nơi Tâm ở đă
vào mùa mưa, những cơn mưa tầm tă suốt ngày đêm tạo nên những ḍng sông...
những ḍng sông chạy ngoằn ngoèo giữa phố thị. Sự ồn ào bẩn chật làm
t́nh cảm mỗi con người dần nhạt đi, nhoà nhoẹt đi. Cuộc sống giờ đây làm
mọi người như trở thành nạn nhân của một nền công nghệ mới, làm sao ta
có thể t́m lại được một không gian xưa với những buổi sớm mai thức giấc
bên quán cà phê cóc dọc theo những dăy phố đ́u hiu, mơ màng với những âm
vang lóc cóc trên đường vắng từ những chiếc xe ngựa chở rau quả, gà vịt
từ những vùng quê lân cận đến những khu chợ đầu mối. Làm sao chúng ta có
lại được những giẩc mơ dài ở đó loài người như được siêu thoát, bước ra
khỏi cái thế giới hẩm hiu đầy dẫy sự bon chen giả trá này. Thế giới của
ḷng tham, sự tị hiềm...
T́nh yêu ư ?
T́nh yêu như những con sóng ngầm cuốn phăng đi tất cả mọi người, bất cứ
là ai, không loại trừ một ai vào những cơn lốc xoáy không hề được báo
trước, và có ai đă yêu rồi, đă trải qua rồi mới biết, hạnh phúc, khổ đau,
hai thứ dung dịch ấy đă muôn đời trộn lẫn vào nhau, làm cho mọi người
thăng hoa theo cách riêng của mỗi người, mỗi hoàn cảnh và không một ai
có thể đoan chắc được điều ǵ sẽ xảy ra.
V́ vậy hăy sống vui cũng giống như đă buồn, hăy cho ḿnh một cuộc sống
an nhiên tự tại, tự nhiên như những ǵ đă và đang xảy ra trong đời sống.
Hăy sống như cây cỏ lặng thinh bên trời và khoác lên cho cuộc sống ḿnh
một chiếc áo muôn màu muôn sắc để cho giống với đời... Giống với mọi
người, bởi v́ nếu khác đi th́ thật sự là rất khó sống, và nếu làm được
như vậy sẽ không c̣n cảm thấy lạc lơng giữa cuộc đời, giữa đám đông xa
lạ ( ừ th́ cứ cho là xa lạ đi )!
Ḍng sông tôi vẫn cô quạnh lượn khúc quanh những làng mạc phố thị, trôi
măi một đời không ngừng nghỉ, ḍng sông mà nơi đó tuổi thơ tôi đă trôi
qua, ḍng sông cứ măi th́ thầm... một đời tôi yêu em... một đời tôi yêu
em...
Những hồi tưởng về một quá khứ tràn đầy mộng mơ của môt thời trai trẻ và
chúng như cuốn hút Tâm trôi dạt măi về một đoạn đời đă xa xôi...
Một buổi chiều mùa xuân, Ban văn nghệ của hai lớp sư phạm đệ nhất niên
và đệ nhị niên cùng phối hợp tập dợt lại những tiết mục văn nghệ cho đêm
văn nghệ mừng xuân của trường. C̣n nhớ, hôm ấy Tâm chịu trách nhiệm rà
soát lại chương tŕnh và ḥa nhạc cho Phương và mọi người, những người
khác đă dợt xong chỉ c̣n lại anh và Phương ở lại và anh có nhiệm vụ tập
lại cho cho Phương một số đoạn trong ca khúc " Quay tơ "... Nơi tập là
một lớp học trống, Phương ngồi cạnh bàn thầy giáo trên bục sát cạnh tấm
bảng đen, anh đứng cạnh ôm guitar đệm đàn theo giọng hát của nàng, bên
cạnh là khung cửa sổ mở ra bên ngoài là bầu trời mùa xuân với những đoá
lan, cúc, hồng đang khoe sắc trong khu vườn trường, cạnh bên là Phương
với mái tóc thề óng ả, vóc dáng mảnh khảnh, tiếng hát ngọt ngào... Tâm
như đắm hồn ḿnh vào giọng hát ngọt ngào của Phương ḥa nhập cùng khung
cảnh đẫm màu sắc trữ t́nh của cảnh vật xung quanh, lúc bài hát kết thúc
cũng là lúc Tâm không kềm nổi ḷng ḿnh, anh đă quăng cây đàn lên bàn và
giống như không kiểm soát được ḿnh anh đă hôn Phương với một nụ hôn bất
ngờ mà anh cảm nhận đước ranh giới giữa sự chấp nhận và không chấp nhận
của Phương chỉ là một sợi tóc, một sát na. Anh mơ hồ cảm nhận được điều
ấy khi run rẩy nhận hương vị ngọt ngào của đôi môi Phương trong môi anh
ḥa cùng nhịp đập hoang dă của trái tim ḿnh và trái tim Phương với
những ấm áp từ cơ thể Nàng đă lan toả sang anh.
Thế là hai người đă yêu nhau từ ngày ấy, từ cái hôm tổng dợt văn nghệ
định mệnh ấy !
Cuối cùng ngày tốt nghiệp cũng đă diễn ra ! Phương chọn được nhiệm sở
gần, đi dạy ở môt trường trung học ở ngoại ô thành phố, c̣n anh nhận sự
vụ lệnh đi dạy ở một thành phố cao nguyên cách xa nơi Phương ở hơn 300
km. Ngày chia tay họ đă cùng đi ăn tối, uống cà phê, đă cho nhau những
nụ hôn ngọt ngào, những ṿng tay đam mê... Tâm và Phương vẫn giữ liên
lạc thường xuyên với nhau và cứ mỗi vài ba tuần, Tâm lại phóng xe đ̣ về
thăm Phương. Trong suốt thời gian xa cách, cả hai đă gửi cho nhau những
cánh thư dài tràn ngập những nhung nhớ. Một lần về thăm Phương, cả hai
đă không kiềm chế được lư trí và cả hai đam mê đă hoà nhập vào nhau
chiều theo bản năng cùa con người...
Và môt thời gian sau Tâm đă mất liên lạc với Phương. Trong những lần về
thăm nhà, anh đă cố gắng t́m gặp Phương nhiều lần nhưng không được v́
nàng đă t́m mọi cách né tránh không một lư do, không một lời báo trước.
Tâm buồn bă và gần như suy sụp hoàn toàn. Sau đó anh nghe tin nàng đă
lập gia đ́nh, chồng nàng là một sĩ quan, huấn luyện viên của Trường hạ
sĩ quan Đồng đế. Tâm nhớ dạo ấy, anh ta đă lặn lội lên tận thành phố cao
nguyên, nơi Tâm đang giảng dạy, mời Tâm ra một quán cà phê cùng nói
chuyện phải trái... Anh ta đến gặp Tâm với bộ quân phục trên người, trên
hai vai là chiếc lon Trung uư, bên hông là khẩu col 45 kè kè. Anh ta đă
cảnh báo Tâm rằng bây giờ Phương đă là vợ của anh ta và ngầm hăm doạ Tâm
là không nên liên lạc với Phương nữa. Tâm cười cười và nói với anh ta
rằng: " Anh phải hiểu khi tôi chấp nhận đến quán cà phê này gặp anh theo
lời mời của anh và như vậy có nghĩa là tôi hoàn toàn trong sáng. Trước
đây khi anh và Phương chưa là vợ chồng, chúng tôi đă có một khoảng thời
gian quen biết nhau, bây giờ th́ đă khác rồi, anh hăy tiếp tục yêu
thương Phương và đối xử tốt với nàng và cũng đừng v́ chuyện quá khứ, anh
hăy xử sự như một người đàn ông, luôn bao dung và rộng lượng "...
Sau thời gian ấy Tâm đă lao đời ḿnh vào những cuộc vui thâu đêm suốt
sáng, với những chai rượu mạnh cùng những bước nhảy lả lơi bên ṿng tay
cùa những cô ca ve ḥng quên đi mối t́nh vừa mất đi với Phương, nhưng vô
ích v́ như ai đó đă nói là khi cố quên cũng lại là lúc càng nhớ thêm hơn
bao giờ hết...
Bẵng đi theo năm tháng, tâm hồn Tâm cũng đă t́m lại được một chút nguôi
ngoai về câu chuyện t́nh đổ vỡ với Phương. Nhưng chuyện đời luôn có
những điều bất ngờ xảy ra. Một lần về thăm nhà anh gặp lại Trinh, một cô
bạn thân và cùng khoá với Phương, và trong một lần cùng uống cà phê,
Trinh đă ngập ngừng hỏi Tâm: "Ủa ông đă đi thăm bé Vi chưa? Nó đang nằm
bệnh viện v́ bị bệnh gan đó! Tâm ngớ người hỏi: "Mà bé Vi là ai? Có liên
quan ǵ đến ḿnh? " Trinh mới nói: "Trời ơi! Bé Vi là con gái ông với
Phương đó, nó giống ông như đúc, chẳng lẽ ông không biết? Phương đă tâm
sự với tui là trước khi lấy chồng nó đă mang bầu với ông và mong tôi giữ
kín chuyện này cho gia đ́nh nó được êm đẹp, nay tui thấy tội nghiệp ông
nên kể cho ông nghe là v́ con gái ông đang bệnh nặng mà cha th́ không
biết, lỡ có mệnh hệ nào ông ân hận suốt đời... "
Một cảm giác tiếc nuối buồn bă xót xa trộn lẫn với
niềm hân hoan chợt tràn ngập trong tâm trạng Tâm lúc này. Anh như muốn
khóc, muốn thét lên cho mọi người biết là ḿnh đang hạnh phúc và chua
xót như thế nào... Ngay lúc này, anh chỉ muốn chạy vào bệnh viện để được
nh́n thấy đứa con gái, kết tinh của t́nh yêu giữa anh Phương, một món
quà tặng vô giá mà Thượng đế đă ban cho anh trong những năm tháng khổ
đau dằn xé trong tâm hồn anh về một mối t́nh đổ vỡ... Anh nói với Trinh:
"Tui phải vào bệnh viện thăm nó ngay bây giờ, con tôi, con tôi đang bệnh
nặng, tôi phải làm sao đây?" Trinh nói: "Không được đâu! ngay lúc này
th́ không được. Như vầy nè, mai tui đưa ông vào thăm, lúc không có ông
xă Phương ở đó v́ cha này ghen lắm. Ông không biết đâu, Phương nó khổ
lắm sau khi lập gia đ́nh v́ ông xă nó luôn ghen tuông, dằn vặt về chuyện
của ông và Phương dù là mọi chuyện đă thuộc về dĩ văng. Mọi chuyện xảy
nó đều tâm sự với tui cho nguôi ngoai chứ thực sự là nó không có hạnh
phúc khi lập gia đ́nh và cũng có nhiều lư do mà nó không thể giải bày
với ông được và luôn sống trong sự cắn rứt là nó đă phản bội ông, đưa
đẩy ông đến cuộc sống vật vờ như ngày hôm nay. Nó c̣n tâm sự với tui là
v́ nó mà hơn chục năm rồi ông đă sống một ḿnh không quen biết với bất
kỳ một người phụ nữ nào khác... . "
Những giờ khắc sau đó đối với Tâm là những nôn nao chen lẫn một thứ t́nh
cảm thiêng liêng khó diễn tả và Tâm cũng không biết là ḿnh sẽ nói những
ǵ với con sau bao năm không hề biết rằng ḿnh đă có một đứa con gái
đang hiện diện trên cơi đời này. Anh nghĩ, mà cũng thật khó khăn,
chắc ǵ nó đă nhận anh là cha v́ nó đă từng sống và kề cận bên ông cha
dượng, và trong tâm trí nó vẫn luôn đinh ninh người ấy mới chính là
người cha thực sự của nó bởi v́ có ai nói ra cho nó nghe điều này. Luôn
cả anh, cả Phương nữa, mọi người đă dấu giếm nó tất cả những lỗi lầm của
họ trong quá khứ, dù biết rằng trong nghịch cảnh này anh hoàn toàn là
người vô tội. Anh bị phụ rẫy và không biết ǵ cả, măi cho đến ngày hôm
nay nếu Vi không bị bệnh nặng và nếu như Trinh không kể cho anh nghe về
Vi, về những ǵ đă diễn ra sau khi Phương bỏ anh và lập gia đ́nh với một
người đàn ông khác. Bây giờ trong anh là những rối bời xen lẫn với những
đau xót khi nghĩ về mối quan hệ cha con giữa anh và Vi, đầu anh như muốn
nổ tung, tất cả làm anh hoang mang quá đỗi, vừa mừng vui, vừa lo lắng và
hồi hộp...
Thế rồi cái giờ khắc oan trái cũng đă điểm, anh bước theo Trinh đi dọc
theo hành lang bệnh viện đến khu điều trị thuộc khoa nội. Giờ ấy không
có ai ngoài cô cháu gái của Phương. Phương đă ra ngoài quầy thuốc, Trinh
giới thiệu chú Tâm này là bạn của d́ Trinh và mẹ cháu, nghe cháu bệnh
đến thăm. Đặt giỏ cam và sữa lên bàn, Tâm nh́n con gái đang nằm mệt nhọc
trên giường bệnh, khuôn mặt giống anh như đúc đến độ cô cháu gái của
Phương phải ngạc nhiên thảng thốt buột miệng: " Sao chú này giống em Vi
quá vậy d́ Trinh?" Trinh phải khỏa lấp bằng cách hỏi thăm về bệnh t́nh
của Vi cho qua chuyện. Riêng Tâm, anh cảm thấy ḿnh như sắp khóc, một
thứ t́nh cảm thiêng liêng dường như đang trổi dậy trong anh. Anh muốn
được ôm ấp, vỗ về đứa con gái lạc loài của anh với tất cả t́nh yêu
thương của một người cha nhưng nào thể được, anh nói lí nhí một điều ǵ
đó trong cổ họng rồi xin phép ra ngoài một chút.
Anh ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế đá trong công viên
của bệnh viện. Những giọt nước mắt yêu thương đau thương tràn qua khoé
mắt, anh cảm thấy ḿnh yếu đuối hơn bao giờ hết, hơn cả lần Phương phụ
rẫy anh ngày xưa.
Công viên bệnh viện vắng hoe, chỉ ḿnh anh khóc nức
nở và Trinh đứng ái ngại ở một góc xa xa... Cả một quăng đời trong quá
khứ đang diễn ra như một cuốn phim quay chậm... Ngày ấy anh và
Phương... Và bây giờ là bé Vi...
Những buổi tối trầm ngâm
trong nỗi cô đơn buốt giá như hôm nay, anh lại nghĩ nhiều về Phương, về
bé Vi, về một quăng đời trong quá khứ rồi tự nhủ thầm: "Cuộc đời quả
thật đáng buồn hơn bao giờ hết, tất cả chỉ là những ràng buộc, những gặp
gỡ phũ phàng..."
Lư Quang Hoàn
art2all. net
|