NGUYỄN AN B̀NH
 

C̉N LẠI BÓNG MÂY TAN


Nhặt giùm tôi bóng mây tan
Chút t́nh rớt lại tiếng đàn bên song
Người trôi qua kiếp phiêu bồng
Thương hồ mấy nẻo khúc sông mấy bờ.

Không c̣n ai để ngẩn ngơ
Không c̣n ai để vu vơ ngóng t́m
Mắt nh́n màu nắng đang lên
Tóc ơi đừng bỏ vai quen không đành.

Chạm vào nỗi nhớ mong manh
Chợt nghe sương khói hóa thành bóng bay
Gởi t́nh theo gió chiều nay
H́nh như cánh lá lao xao rớt vàng.

Sợ ngày tắt nắng trần gian
Trong tôi c̣n lại nhang tàn khắp khuya
Gọi người mấy ngón phân chia
Sầu treo cánh vơng đă ĺa xác thân.

Trôi đi năm tháng hồng trần
Tôi em lạc mất địa đàng từ đây
Nắng nào đổ xuống ngang vai
Để hồn nghiêng xuống bàn tay rất buồn.

Đưa tay khẽ chạm mù sương
Gói hồn cô quạnh bên đường hoa xưa
Ngày mai trời có thôi mưa
Ngày mai mắt ướt khô chưa t́nh người?
 

NGUYỄN AN B̀NH
 

 

 

art2all.net