Nguyên Bình
CHÙM LỤC BÁT MÂY BAY

MÂY BAY
Nhẹ nhàng pha một làn hương
thảo thơm em ửng má hường
ghé chơi !
Dịu dàng kề một nét môi
tinh khôi đó
suốt cả đời
sao quên ?
Vô tình
ta nợ cái đêm
quỳnh hương nụ, giọt sương mềm
lạnh vai
bây giờ em hóa mây bay
còn đâu nữa
ngã bàn tay
hỏi lòng !
ĐÓA VÔ THƯỜNG
Tuổi nào
rớt
hạt bụi mưa
nhấp nha mắt biếc
cũng vừa nhớ mong...
Tuổi nào
xõa
lọn tóc bồng
lơi tà áo tím
có - không
kiếp này.
Tuổi đi
chắt
giọt mù - cay
vòng tay
cầm cố
tôi đày đọa tôi.
Tuổi về
viễn mộng xa khơi
Làm sao
tôi níu được
người viễn phương ?
Còn chăng một đóa vô thường
Trăm năm mộng vỡ thành chương
thơ tình...
CÀ PHÊ SÁNG
Ơ...ơ..chiếc lá me rơi
chạy theo tôi, bắt bóng người trăm năm
ly chanh nóng mắt lá răm
mặt bàn vuông, cũng trách thầm ...sao sao...
Ghế ngồi, ly tách ngoan nào
tôi thề không nhớ ai đâu ...mà hờn
gốc me là của van lơn
là thơ của mộng là ơn của tình...
Tôi lay nắng ửng trên cành
vo tròn sợi gió mong manh chớm về
vụt đôi chim sẻ bay đi
sợ tôi bứng cả cây si ...đó kìa !
NGỒI LẠI
Phút này
và
phút nữa thôi
Vài giây... ngồi lại với tôi
rồi...về
Kìa em
giọt... giọt... cà phê
Giọt thương tiền kiếp
Giọt thề vị lai...
Ghế ngồi
còn ấm chỗ đây
Bàn tay
vừa nắm chặt tay
chưa rời...
Nhìn chi
mưa gió ngoài trời
Nhìn cơn bão
rớt
xuống đời này ...em.
Ngồi
cho mộng mị
dài thêm
Rồi mang cuồng dại
về đêm héo mòn.
Nguyên Bình
art2all.net
|