Nguyên Bình

 


GIÃ TỪ MÙA ĐÔNG

 



 

Thế là mùa đông lê thê rét mướt đã đi qua đi qua thật chậm.
Nhịp điệu của mùa xuân của yêu thương nồng thắm lại quay về.
Ta cúi nhặt chiếc lá cuối cùng tái tê vừa ngập ngừng rơi về lòng đất.
Ta hít thật sâu mùi thinh không nồng nàn hương đêm nhè nhẹ vào lồng ngực căng phồng chan chứa tin yêu.

Hãy để cho những giọt nước mắt mùa Thu mùa Đông trôi theo nỗi buồn về dòng sông quá khứ.
Hãy để cho mầm yêu thương nở đầy những bông hoa tình tự.
Em và anh chúng mình mau gói ghém hành trang cho một cuộc dạo chơi ngút ngàn trên mọi ngã đường sinh tử.
Trên bước đường đời ta chỉ hái mang về nhà mãi mãi những mùa xuân.
 


~~oOo~~

 

art2all.net