Nguyên B́nh
Đọc
bài thơ
NHỮNG SỢI BUỒN
Thục Uyên
Thi
ca là khoảng cách ngắn nhất giữa hai con người.(Poetry is
the shortest distance between two humans.) . Lawrence
Ferlinghetti đă nói thế về thơ. Bạn đọc thơ tôi và bạn như
từ tâm hồn tôi bước ra, chúng ta bỗng xích lại gần nhau, như
đôi t́nh nhân cứ nhích dần lại trên chiếc ghế đá thi ca. Tôi
dài ḍng như thế để biện minh cho sự đồng cảm giữa tâm hồn
tôi và những ḍng thơ của nhà thơ Thục Uyên, em gái bên kia
bờ đại dương muôn trùng ngăn cách. Không gian địa lí xa xôi
lắm, thế mà, tôi cảm nhận được khoảng cách giữa chúng tôi
rất ngắn. Thi ca đă rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi
đến nửa ṿng trái đất.
Tôi đang mỉm cười với chính ḿnh, không hiểu tại sao khi
viết cảm nhận cho bài thơ NHỮNG SỢI BUỒN (NSB) của Thục
Uyên, tôi lại trở nên “nhiều chuyện” như thế này. Tôi xin
phép trích dẫn thi sĩ Bùi Giáng đọc thơ của thầy Tuệ Sĩ. Ông
viết: (tôi xin phép dùng tư liệu trên mạng)
“Một bài thơ "Không đề" của ông (Tuệ Sĩ) đủ khiến ta khiếp
vía mất ăn mất ngủ:
Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh măi trên đồi hoang
Phút vội vă bỗng thấy ḿnh du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn
Mới nghe bốn câu thôi, tôi đă cảm thấy lạnh buốt linh
hồn, tê cóng cả cơi dạ.”
Cảm giác của tôi khi chạm NSB cũng có cái ǵ tương tự như
thế. Dĩ nhiên là không đến nỗi “khiếp vía mất ăn mất ngủ,
lạnh buốt linh hồn, tê cóng cả cơi dạ”, nhưng, NSB thực sự
gây cảm xúc như những con sóng dập dồn dội ngược vào bờ -
đá- ḷng - tôi:
Nắng tháng bảy nắng như huyền thoại
Nắng vỗ về đốt cháy thịt da
Nắng hy vọng nắng bốc hơi nhân loại
Nắng êm đềm khô cạn những bờ xa
“Thơ tràn ra tự phát khi cảm xúc dâng trào”. Nắng như huyền
thoại. Màu nắng hay là màu mắt em. Nắng thủy tinh. (TCS).
Nắng Sài G̣n anh đi mà chợt mát. (NS) Nắng tháng bảy trong
tâm thức nhà thơ là nắng suy tưởng, dồn nén, tích lũy, trải
nghiệm từ những phản ánh, va chạm nghệ thuật, dẫn đến sáng
tạo ngôn ngữ thơ. Sẽ không t́m thấy logich của ngữ nghĩa khi
ta đọc ba câu tiếp theo. “Nắng vỗ về / đốt cháy thịt da.
Nắng hy vọng / nắng bốc hơi nhân loại. Nắng êm đềm / khô cạn
những bờ xa. Các bạn hăy tưởng tượng, ḍng dung nham sục sôi
phun trào, và trong trạng thái nóng chảy, các tinh thể vật
chất kết tinh, hỗn độn, rối loạn, không như sự trầm tích
triệu năm chậm răi xếp tầng. Quá tŕnh sáng tạo thi ngôn
trong lúc thăng hoa cũng thế, thi ngọc ra đời, từ những dồn
nén trăn trở trong tiềm thức, nó bùng lên, lóe sáng, bất
chấp cấu trúc truyền thống, và nó tạo ra thơ, vượt qua tri
giác của trí tuệ.
Qua khổ hai, h́nh như cơn rung chuyển nội tâm có chùng xuống
đôi chút, ng̣i bút TU bớt căng như sợi dây đàn đến ngưỡng
đứt tung. Tôi không đợi chờ phút tắt lửa này đâu, nhưng may
quá, hơi nóng của dung nham đă dịu lại:
Ngày nắng về gió Lào hiu hắt thổi
Sông khô nguồn soi bóng thực hư
Nhánh xương rồng gục đầu sa mạc
Chờ bao năm nở được đóa tương tư?
Tác giả chừng như đă quay về với cái nắng thực tại, cái
nắng- đă –từng, đó là cơn nắng cuộc sống đă tàn khô, lụi tàn
hy vọng. Gió Lào hiu hắt thổi. Cơn gió của bao nhiêu năm dài
về trước, xa vắng, mơ hồ trong tâm khảm nhức nhối, bởi ở
miền kỉ niệm xa lắc ấy, sông đă “khô nguồn” nhánh xương rồng
trong sa mạc đă “gục đầu” th́, người hỡi, dù ai có đợi chờ
đến điểm tận cùng của thời gian, có bao giờ đóa tương tư hé
nụ? Nỗi ḷng thi nhân đắng chát, tôi chợt h́nh dung TU khép
mắt nhỏ lệ, đôi môi khô khát nụ cười, dù, tôi biết, chỉ là
sự hóa thân cho thơ bay bỗng đến biên giới vô cùng. Giờ đây,
ḷng tác giả đă nguôi ngoai, các bạn và tôi hăy cùng TU :
Em đợi mưa về mưa tháng bảy
Bớt héo khô những ngọn cỏ lưu đày
Lũ chim biệt xứ thôi nhớ tổ
Dấu hạ buồn trên những cánh bay
Vâng, EM đợi. Ôi, từ EM sao mà bé nhỏ, khép nép trước cơn
địa chấn gần như nổ tung cả quả địa cầu. Nắng gắt th́ em đợi
mưa lành. Mưa tháng bảy là mưa - có - thể. Nàng thơ cầu
nguyện mưa về cho xanh “ ngọn cỏ lưu đày”, cho lũ chim “biệt
xứ” thôi nhớ tổ. Ẩn dụ kiếp tha phương tuyệt vời, từ chính
thân phận tác giả nên câu từ là hơi thở tự thân, mênh mang
nổi u hoài, ray rứt đợi mong của nhà thơ. Tôi thích quá, và
cứ lẩm nhẩm măi câu thơ: “dấu hạ buồn trên những cánh bay”.
Vâng, những cánh bay dọc ngang dưới bầu trời tự do bên ấy
vẫn mang nặng nỗi buồn, nỗi buồn mùa hạ cháy nắng, khát mưa.
Em đợi mưa về, mưa trên lá
Mộng nổi ch́m trên từng phiến đá trôi
Giọt bơ vơ lăn qua biển rộng
Kết ngàn năm thành lệ mới tinh khôi
Bốn câu trên tôi cho là tuyệt bút, đẹp vô ngần. Ước mơ chảy
thành thơ, thơ chảy thành mộng mị, mộng mị hóa thân vào đá,
đá biến thể thành giọt bơ vơ. Nhà thơ khéo léo quá. Mà
không. Tôi nghĩ, tác giả không chủ ư dụng ngôn. Thơ lại bật
ra, theo ḍng ư thức không biên giới, kết lại thành khát
vọng đẹp không thể nói nên lời:
“Kết ngàn năm thành lệ mới tinh khôi”.
Nắng đă xế, chiều đă nhạt, ước mong day dứt đă vo lại thành
nỗi nhớ quê nhà. Đây chính là ch́a khóa của bao thi tứ trong
thơ TU, người con xa xứ măi đau đáu về quê hương yêu dấu:
Hoàng hôn hắt bóng từ cơn gió
Thổi muôn trùng màu tóc viễn phương
Sợi quấn quưt sợi lạc loài thương nhớ
Những sợi buồn trôi về phía quê hương.
Tôi trân trọng những phút giây này của đứa em gái viễn
phương. Tâm hồn tôi đồng điệu với bao nỗi hoài mong trong
tim cô ấy. Thơ TU luôn hướng về chúng ta, những người c̣n
lận đận trên chính quê hương ḿnh. Tôi cảm ơn cô ấy, v́ cô
ấy viết cho tôi, bạn có nghĩ TU cũng gởi về cho bạn mảnh tâm
linh bé nhỏ của nàng không?
Bà Rịa, 26/7/2019
Nguyên B́nh
NHỮNG SỢI BUỒN.
Nắng tháng bảy nắng như huyền thoại
Nắng vỗ về đốt cháy thịt da
Nắng hy vọng nắng bốc hơi nhân loại
Nắng êm đềm khô cạn những bờ xa
Ngày nắng về gió Lào hiu hắt thổi
Sông khô nguồn soi bóng thực hư
Nhánh xương rồng gục đầu sa mạc
Chờ bao năm nở được đóa tương tư?
Em đợi mưa về mưa tháng bảy
Bớt héo khô những ngọn cỏ lưu đày
Lũ chim biệt xứ thôi nhớ tổ
Dấu hạ buồn trên những cánh bay
Em đợi mưa về, mưa trên lá
Mộng nổi ch́m trên từng phiến đá trôi
Giọt bơ vơ lăn qua biển rộng
Kết ngàn năm thành lệ mới tinh khôi
Hoàng hôn hắt bóng từ cơn gió
Thổi muôn trùng màu tóc viễn phương
Sợi quấn quưt sợi lạc loài thương nhớ
Những sợi buồn trôi về phía quê hương.
Thục Uyên.
27/7/2019
art2all.net
|