PHAN NGỌC HẢI

 


BA ƠI!


--- ooo ---

Ngày Má con qua đời
Ba ngồi như phổng đá
Mắt lạc thần chơi vơi
Tóc đang xanh – sương giá!

Giọt nước mắt đục lừ
Lặn nhanh vào nỗi nhớ
Ôm ba mảnh đời thơ
Ḷng Ba như trăng vỡ!

Vừa thân đó, thân đăng
Đồng xa, mồ hôi mặn
Giấu bao nỗi nhọc nhằn
Cho đời con trơn, trắng.

Bàn chân Ba tứa máu
Cắm trong đất phèn chua …
Làm ngàn cây chắn băo
Con nguyên lành hồn Thơ!

Chưa! Con chưa bao giờ
Nghe Ba than – buồn, khổ?!
Chỉ khuya, góc Ba ngồi
Điếu thuốc rê … rực đỏ!

Cả một đời rong ruổi
Con là áng mây xa
Ba – tre già ngóng đợi
Con bay về - bay ra!

Như lều tranh tốc mái
Sau cơn băo ùa vào
Là ngày Ba đi … măi
Là đời con … chênh chao!

Bao nhiêu lời hoa mĩ
Bao nhiêu áng Thơ, Văn…
Không sánh công trời bể
Ngọn núi BA – vĩnh hằng!!!

PHAN NGỌC HẢI




BÀ ƠI ... !


--- ooo ---

Con lên chín,
má ra người thiên cổ
Chuỗi ngày xanh con quanh quẩn bên bà!
Băo tháng mười hay nắng rát tháng ba
Bà tần tảo,
để chân con gót đỏ.

Ngôi nhà lá,
gắn liền thời tuổi nhỏ
Trưa hè dài, tiếng tu hú ... miên man
Chiếc giường tre là chỗ: Ngoại, con nằm
Quạt mo cau,
tay bà luôn phe phẩy!

Con tắm đẫm …
qua nhiều câu Kiều lẩy
Bơi thỏa thuê trong điệu Lục Vân Tiên
Ước hóa thân làm cô Tấm thảo hiền
Sợ trường đời
gặp Lí Thông – bạc ác...

Trang sách rộng
là cánh đồng bát ngát
Chiều mưa giông - ba cày ruộng, chưa về
Đêm trung tuần, bàng bạc mảnh trăng quê
Bà dẫn con
… ngược - thời Nghiêu Thuấn!

Nắng tháng tư
ngọt trái dưa, trái mận
Bà tiễn con trên lối sỏi - vào đời
Dặn – Nên sống lành, lánh ác - cháu ơi ...!
Mang lời bà.
Con dặm trường mê mải!

Một chiều mưa,
ḷng con buồn tê dại!
Bà ra đi! Khôn tả xiết niềm đau.
Trong con - bà là điệu lí ngọt ngào
Là bóng mát
của hàng cau, ngơ trúc...

Nhà bây giờ
tường xây, tam cấp...
Con chưa quên - mái lá, chiếc giường tre
Quạt mo cau phe phẩy suốt trưa hè
Nhớ dáng bà
- như hạc đ́nh ... năm cũ!!!

PHAN NGỌC HẢI

 

 

 

art2all.net