Tâm Phương Đăng

 

ROSALYN

NƯỚC MẮT THƯƠNG HẬN

(Đây chỉ là truyện ngắn , nếu có sự trùng hợp tên và cốt truyện , tác giả thành thật cáo lỗi v́ ngoài ư muốn . )

 

 

Giấc ngủ chập chờn làm đầu óc quay cuồng trong cơn mê, thân xác ră rời uễ-oải bởi ngày nay theo ông chồng cũ đi chơi, đi “một công hai chuyện“ như lời ông ta rủ-rê, đi đấu xe cũ về sơn sửa lại để bán. Ông ta làm nghề này từ khi đặt chân đến Mỹ.

Đấu xe mua xong rồi đi mướn khách sạn nghỉ ngơi, nhưng thực sự là hâm nóng cuộc t́nh đầu, gần năm chục năm trước  mà kết quả là năm đứa con ra đời từng năm một, cho đến khi đất nước đổi thay, vợ chồng xa cách, gia đ́nh ly tán, ông đi vượt biên một ḿnh. Khi qua Mỹ gặp lại th́ ông đă có bà khác.

Bao nhiêu lần các con cũng như chị cố gắng thuyết phục để hàn gắn sum họp  nhưng kết quả về được vài tháng rồi lại ra đi, “ngựa quen đường cũ“. Ông đă quen thích “của lạ“, sống với bà này vài năm rồi bỏ, đi sống với bà khác. Bây giờ đang sống với bà thứ tư kể từ khi qua Mỹ, nghe ông nói th́ biết vậy thôi chứ chị không bao giờ t́m hiểu.

Nhớ lại ngày c̣n ở Việt nam, người ngoài nh́n cuộc sống gia đ́nh chị rất hạnh phúc, nhưng mỗi lần ai khen chị hạnh phúc, chị trả lời với đôi mắt thoáng chút u buồn : “Ai đắp chăn mới biết chăn có rận“.

Bởi chị biết anh Ba tán gái rất ngọt, không những chỉ có ngày xưa tán chị mà bây giờ vẫn thế, và có tánh bẫm sinh mèo-mỡ thường hay lẹo-tẹo các bà, các cô lỡ vận lỡ thời. Ngay cả đứa em gái sinh đôi với chị, con Gấm, thời gian mới cưới nhau, sống chung một nhà, ông ta cũng muốn lẹo tẹo tán tỉnh.

Chị nhớ một buổi chiều anh Ba đi làm về, con Gấm đang cong lưng kéo múc nước giếng sau nhà, ông ta đi nhẹ đến vỗ nựng vào mông nó, con Gấm giật ḿnh quay lại la  lên : “ Anh nhầm rồi ! em là Gấm chứ không phải chị Lụa .” . Ông ta đă không xin lỗi lại c̣n nháy nháy con mắt như tán tỉnh.

Chuyện cố ư vỗ mông như thế xảy ra rất nhiều lần nên chị bắt buộc dọn ra khỏi nhà bố mẹ. Ông ta bực bội phân trần : “ Hai chị em bà sinh đôi, giống nhau như hai giọt nước, làm sao mà tui không nhầm lẫn được ? “ .................................

 

Ngược lại, Rosalyn hiện nay cũng đang say mê với những mối t́nh già, đến rồi đi bất chợt.

Lúc đầu cố gắng ǵn giữ cuộc sống nề nếp từ Việt nam để các con kính trọng, nhưng kể từ khi nghe theo lời khuyên của con gái lớn Hoàng-Thao: “Ba đă đối xử tệ với mẹ như vậy, tại sao mẹ vẫn một mực chung t́nh ?  Mẹ bây giờ cần có một người để hủ-hỉ tuổi già cho đỡ trống vắng, buồn tủi .“

Lúc đầu chị từ chối, nghĩ rằng tuổi ngoài năm mươi tốt nhất là sống đời an phận nên chị thường đi đến chùa chiền làm công quả, lễ Phật, quên đi chuyện đời trần tục đắng cay …

Nhưng sự buồn chán cuộc đời vẫn bám sát tâm trí chị, tham-sân-hận vẫn c̣n măi trong ḷng, làm nảy sinh những bệnh hoạn vớ vẫn. Nhất là những lúc t́nh cờ gặp ông dẫn “vợ mới“  đi ăn nhà hàng hay đi shopping, chị như nổi máu hoạn thư, rồi mất ngủ mấy đêm liền.

Chị cố gắng đi tập thể dục thể thao mỗi sáng sớm để lấy lại sức khỏe và tinh thần sảng khoái trở lại, nhưng sau lần bị thằng Mễ theo tán tỉnh rồi xông tới ôm hôn ngoài công viên vắng vẻ, chị hoảng sợ nên không dám đi tập nữa.

Các con cố t́nh làm cho mẹ vui khỏe, nhất là Hoàng-Thao, mặc dầu rất bận rộn công việc làm và săn sóc chồng con, nhưng khi nghĩ đến cuộc sống vô trách nhiệm của Ba, nó nổi cơn oán ghét và muốn làm cho Mẹ sống Âu-Mỹ hoá và hợp thời trang để trả thù Ba nó.

Trước tiên, đem chị đi mỹ viện cắt con mắt già sụp xệ thành hai mí, sửa và nâng sống mũi thẳng lên như bà đầm, mỗi tuần hai lần đến thẩm mỹ viện lột và căng da mặt để được mịn màng tươi trẻ, mặc dù phần da từ cổ trở xuống có nơi đă thâm đen đồi mồi và có nếp nhăn.

Sau đó, các con đề nghị và ghi danh cho chị đi học lớp nhảy đầm ở hội cao niên.  Coi bộ chị rất thích v́ vừa thể thao thể dục vừa làm quen được nhiều người đồng hương cùng cảnh ngộ.

Đây là Hội qui tụ các cụ ông, cụ bà, hầu hết độc thân v́ một người đă mất hoặc ly dị nhau. Hội này do quận hạt tổ chức giúp các cụ giải trí tuổi già. Đặc biệt các ông các bà ở đây ai cũng vứt bỏ tên Việt nam như bà Cúc, bà Đào  bà Hương, bà Hoa ….hoặc ông Minh, ông Dũng, ông Bảy, ông Năm … và gọi nhau bằng bà Jennifer, bà Jacky , bà Lisa …. C̣n các ông th́ ông Jimmy, ông Tom, ông John …v.v. Cho nên lần đầu đến tập, ai hỏi chị tên ǵ th́ con gái trả lời : “Mẹ cháu tên Rosalyn.“

Trên đường về nhà chị than phiền : “Sao con không chọn cái tên ngắn cho Mẹ dễ nhớ, tên này hơi dài không biết Mẹ có nhớ nổi không ?“

Hôm thi vào quốc tịch Mỹ chị nhất định giữ tên cũ Nguyễn thị Lụa làm con gái tức giận mấy ngày. Chị giải thích ông ngoại đông con nhưng thương nhất là cặp song sinh Mẹ và d́ Gấm của con. Bây giờ đổi tên khác sợ ông Ngoại nơi chín suối buồn ḷng.

Con gái bực bội nói :

- Đă sống ở xứ văn minh sao Mẹ cứ tiếc những tên quê mùa Nguyễn thị Lụa, Nguyễn thị Gấm để thiên hạ cười chê.

Chị buồn bă trả lời :

- Ông ngoại chọn lựa cái hiếm quí và đắt tiền nhất là Lụa và Gấm để đặt tên cho Mẹ và D́ cũng như Mẹ chọn tên cho con Trần thị Hoàng-Thao. Con biết Thao cũng là loại vải hiếm quí dệt bằng tơ tằm màu vàng rất đẹp. Bây giờ con lại đổi là Elizabeth Trần làm mỗi lần Mẹ kêu như bị líu lưỡi.

- Thôi, chuyện tên mới Mẹ để con lo.

Căi nhau cho đă rồi chị cũng phải chấp nhận.

Ngày tháng dần trôi, tại Hội cao niên, chị lần lượt làm quen các ông sứt càng găy gọng như đă ly-dị vợ hoặc vợ chết, tuổi tác từ năm lăm đến ngoài sáu chục. Con cái của họ đă khôn lớn, đă lập gia đ́nh và ở riêng. Có ông đă lảnh tiền già, ở housing, đơn thân độc mă.

Lúc đầu chỉ hẹn ḥ ăn uống vui chơi rồi đi nhảy đầm cuối tuần. Nhưng sau vài lần nhảy đầm, ôm nhau quen hơi rồi trở nên thân thiết. Tuần nào không gặp mặt nhau là hơi nhớ nhớ, nhất là ông Billy, mỗi lần nhảy là ông ôm chị muốn nghẹt thở.

Chị bắt đầu họp các con trưng cầu ư-kiến, rồi thông báo ông ta muốn dọn đến ở chung cho đỡ chi phí hàng tháng, dành dụm tiền để cùng chị đi du lịch đó đây. Các con nghe ra rất hữu t́nh hữu lư, nhất là thấy Mẹ ḿnh thui thủi một ḿnh trong căn nhà vắng lạnh đơn côi quanh năm, trong lúc Ba cũng như các con, ai cũng có gia đ́nh, sống riêng hạnh phúc.

Ông kép thứ nhất Billy Nguyễn dọn đến được vài tháng là bắt đầu lên mặt chồng chúa vợ tôi.

Hằng ngày chị phải hầu hạ cơm nước, lúc nào cũng chê ngon-dở mặn lạt.

Chị ghét nhất là cằn nhằn, nhưng đúng là ghét của nào, trời trao của đó.

Bất cứ chị làm điều ǵ cũng không vừa ḷng ông ta. Những lúc ngồi nói chuyện tâm sự ông thường nói trong tiếc nuối : “Bà vợ của tôi quá vắn số, là người đạo đức hiền lành và học thức, rất hiểu tánh ư của tôi, không làm tôi phật ḷng bất cứ điều ǵ. Đặc biệt là dạy dỗ các con ăn học thành tài trong khi tôi bận công tác hành quân trận mạc nay vùng này mai vùng khác.”

Chị Rosalyn ít học, ở Việt nam chỉ xong tiểu học là phải ngược xuôi bán buôn kiếm sống cho đến khi gặp anh Ba. Nên khi nghe ông nói thế là chị nổi cơn tam bành xỉ vả : “Sao ông không t́m những người như bà vợ chết của ông mà xin dọn đến ở với tui ? Từ nay tui cấm ông không được nhắc bà vợ chết đó nữa.”

Thông thường tuổi già không bỏ được thói quen quá khứ, nói nhiều hơn, và  lúc nào cũng cho điều ḿnh nói, việc ḿnh làm là đúng nên dễ dàng tự ái, cau có.

Chứng nào tật nấy, nhất định không chịu bỏ, cứ căi vả nhau những chuyện nhỏ nhặt lẩm cẩm hoài.

Thế nhưng, chị luôn nghĩ rằng ḿnh là người bị chồng chê, chồng bỏ nên cố gắng chịu đựng để có được cuộc sống vui tươi và các con vui ḷng.

Nhưng Chị càng nhịn, ông càng lên nước .

Hơn một năm sau Chị bắt buộc chia tay sau khi thăm ḍ ư kiến các con.

Những lúc buồn chị thường nghĩ về ông chồng cũ mặc dầu có cuộc sống gia đ́nh riêng tư nhưng mọi sinh hoạt của 05 con và nhất là sinh hoạt của chị, ông ta đều theo dơi .

Không những ông không ghen tuông, lại c̣n khuyến khích : “ Em nên làm bất cứ điều ǵ miễn là t́m được niềm vui cho đời sống của em. Nếu có điều ǵ th́ luôn có anh bên cạnh.“

Chị hoàn toàn không hiểu những ǵ ông nói, nhưng những lúc chị gặp chuyện buồn, các con thông báo là ông đến thăm hỏi an ủi ngay.

Không biết ông hối hận việc bỏ bê vợ con hay có ư ǵ khác, chị không muốn t́m hiểu nhức đầu.

Chia tay ông Billy hơn một tháng th́ các con nhất quyết t́m ông kép khác cho Mẹ.

Thằng Đức, con trai thứ nh́, có tiệm sửa xe, một hôm thông báo cho chị em nó là đă quen được ông khách tên Joseph Lê, không có vợ con. Ông mới đến Mỹ hơn ba năm nhưng coi bộ hiểu biết nhiều, tuy hơi gầy yếu nhưng không có gia đ́nh vợ con, rất thích hợp cho Mẹ và căn dặn đừng cho Mẹ biết trước, xem như món quà ngạc nhiên vào ngày sinh nhật Mẹ.

Đức cho biết thêm chi tiết là thuở nhỏ ông mồ côi cha mẹ, học trường Thiếu sinh quân, lớn lên là Sĩ quan quân đội, vừa cưới vợ vài năm là nước mất nhà tan nên quân đội tan hàng, ông đi tù hơn mười năm.

V́ không con cái nên bà vợ từ giă ông chạy theo sống với anh Bộ đội khi ông vừa đi tù.

Khi ra tù nhờ có chương tŕnh H.O nên ông sang Mỹ một ḿnh.

Một hôm xe bị hư, ông đem đến tiệm thằng Đức sửa chữa. Thằng Đức thấy ông ta hiền hậu, ṭ ṃ hỏi chuyện đời tư, chuyện tṛ một hồi rồi trở nên thân thiết và biết được ông ta độc thân, có thể thích hợp với Mẹ ḿnh.

Lần kế tiếp ông mang xe đến sửa, thằng Đức không tính tiền và khi từ giă, nó bạo dạn nói : “Mẹ cháu cũng đang sống độc thân một ḿnh, nếu Bác muốn kết bạn cho vui th́ chủ nhật này mời Bác đến dự sinh nhật Mẹ cháu.“ 

Ông ta cảm động muốn rơi nước mắt.

Vị khách quí đến dự sinh nhật, không chỉ chị Rosalyn mà tất cả các con đều ngạc nhiên và vui mừng không ít, bởi ông ta diện bộ veston cà vạt rất đẹp và lịch sự, tay ôm bó hoa hồng và gói quà lớn.

Hôm nay các con cũng bắt buộc chị ăn diện thật đẹp. Không biết có phải là duyên phận trời đất sắp đặt hay sao mà vừa mới gặp nhau lần đầu là “ mặt trong như đă, mặt ngoài ....” cũng không e-dè rụt rè ǵ ráo trọi. Các con vui vẻ hài ḷng làm chị như trẻ lại mấy chục tuổi.

Sau lần dự tiệc sinh nhật th́ hầu như ngày nào ông cũng đến nhà chuyện tṛ ăn uống với chị. Giúp chị mở mang tiệm hoa, đi giao hoa cho khách hàng. Chở chị đi đây đi đó. Cuộc sống thực sự là hạnh phúc.

Kể từ ngày chị mở lời mời ông dọn đến ở chung và các con giúp ông dọn về nhà chị đến nay đă hơn một năm, hai người chưa bao giờ làm phật ḷng nhau.

Ông cáng đáng tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà cho chị. Chị và các con rất hài ḷng với cuộc sống hiện tại của Mẹ và thương mến ông nhiều hơn.

Chị nghĩ rằng duyên phận đă được trời đất an bài kể từ nay.

Nào ngờ, một buổi trưa chở chị đi giao hoa cho khách, th́nh ĺnh ông than bị chóng mặt, chưa kịp tấp xe vào lề đường th́ lạc tay lái tông mạnh vào cột đèn, chị bị thương nhẹ nhưng ông ngất xỉu, đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Bác sĩ cho hay ông bị máu cao làm đứt động mạch. Nằm pḥng cấp cứu khẩn cấp gần ba ngày sau là nhắm mắt ĺa đời.

Không một lời trối trăn, không thân nhân bè bạn, chỉ có chị và năm con khóc thương trong ngày hỏa táng tại nghĩa trang.

Ôi ! cuộc đời sao lắm bi thương cho kiếp làm người của ông ta và cũng cho riêng chị ?

Thấy Mẹ quá đau khổ nên các con ngày nào cũng tụ tập ăn uống tại nhà chị sau  giờ tan sở. Cố t́nh làm cho Mẹ chóng quên đi chuyện t́nh buồn.

Nhưng vết thương ḷng kéo dài cả năm sau mới nguôi ngoai.

Kể từ đó, chị căn dặn các con : “Thôi, Mẹ đă vào tuổi sáu mươi, hơn nữa, số phần của Mẹ đơn côi, kể từ nay để Mẹ sống an phận, nh́n thấy các con thành đạt, sống hạnh phúc là Mẹ măn nguyện lắm rồi. Đừng t́m cách giới thiệu người này người kia cho Mẹ nữa.”

Các con nghe theo, không dám quấy rầy cuộc sống Mẹ và hằng ngày thay phiên nhau tới lui thăm viếng.

Nhưng một thời gian không lâu sau, chị cảm thấy buồn chán trở lại. Con gái lớn lo lắng nên một hôm đề nghị :

- Nhà c̣n dư ba pḥng, Mẹ nên cho một cặp vợ chồng hay một hai bà độc thân đến ở chung để phụ giúp tiền nhà và sớm hôm có người tṛ chuyện.

Chị lên tiếng :

- Mẹ quên nói cho các con hay, cậu Tâm, người Mẹ thuê mướn đi giao hoa, hôm qua hỏi Mẹ xin thuê một pḥng để ở v́ đang gây gỗ vợ con. Cậu Tâm nhỏ tuổi, hiền hậu nên  Mẹ đă bằng ḷng và cho cậu ra vào bằng lối đi riêng sau vườn.

Hoàng-Thao lên tiếng quyết định :

- Vậy th́ tùy Mẹ, tụi con không ư kiến.

Hôm dọn nhà đến, cùng với ông bạn phụ giúp, Tâm giới thiệu với chị :

- Đây là ông bạn lớn tuổi bằng tuổi chị, tên Kupa Plong, người Việt gốc Miên, độc thân. Lúc ở Việt nam là kép cải lương nổi tiếng tên Thiên Phong Tử.

Khi giới thiệu xong th́ ông Thiên Phong Tử cứ t́m cách bám sát chuyện tṛ với chị. Khoe hết chuyện này tới chuyện khác, nào là làm chủ căn nhà thật lớn, sống một ḿnh đơn côi, có công ăn việc làm vững vàng, lúc c̣n ở Việt nam là kép chính của đ̣an cải lương nổi tiếng. Bây giờ đang sửa soạn ra CD cải lương để bán v..v.. .Chị nghe và có vẻ thán phục quá chừng.

Đặc biệt khi nói chuyện cứ nh́n chằm chặp vào mắt chị như những người có nghề thôi miên. Mà thực vậy, chị đứng nghe ông nói mà đầu óc lâng lâng như đang ở trong thế giới ảo mộng.

Chiều hôm đó ông xin mượn bếp nhà chị để trổ tài nấu ăn đăi chị và Tâm.

Thịt cá rau cải chị và con gái mới đi chợ hôm qua, ông soạn ra và nấu nhiều món như bữa tiệc thịnh soạn.

Một bữa ăn tối rất ngon miệng, chị ăn như chưa bao giờ được ăn.

Trong khi ăn, Tâm đề nghị :

- Hay là Ông Kupa cho thuê căn nhà ông và dọn đến đây, cả ba chúng ta sống chung với nhau và nương tựa nhau có hơn không ?

Ông Kupa nh́n chị và nháy nháy con mắt làm chị cảm thấy rạo rực trong ḷng rồi như không ḱm chế được ḿnh, chị gật đầu.

Tối đến, khi mọi người ra về chị cứ trằn trọc hoài không sao ngủ được, lo lắng không biết lần này trời đất có đem đến cho ḿnh một người yêu thực sự hay không ? hay là đến rồi đi như những lần trước.

Chị suy nghĩ về ông Kupa, đàn ông độc thân, nấu ăn giỏi, nói năng dịu dàng ngọt ngào với đàn bà con gái, siêng năng làm việc, không rượu chè cờ bạc, th́ c̣n tiêu chuẩn nào hơn cho chị lựa chọn ? Do đó, h́nh ảnh ông Kupa lúc nào cũng như đang ở cạnh chị, rồi đâm ra nhớ thương.

Sáng hôm sau ông Kupa đến thật sớm làm đồ ăn sáng cho ba người. Ăn xong, chị cảm thấy cơ thể rạo rực, tay chân bải hoải, tâm trí mơ màng như buồn ngủ.

Ông Kupa bảo Tâm đi làm sớm, ông sẽ chở chị đi giao hoa giùm cho.

Khi Tâm đi rồi, ông ta bắt đầu mơn trớn vuốt ve chị rồi ẵm chị vào pḥng trong.

Chị hoàn toàn tuân theo, không phản ứng chống cự bất cứ điều ǵ ………….

 

Kể từ sau cuộc ân ái, chị hoàn toàn thuộc về ông Kupa. Chị giao một bộ ch́a khoá nhà để ông đến bất cứ ngày đêm và kể từ nay bất cứ điều ǵ ông nói, ông bảo là chị nghe và làm theo răm rắp.

Việc trước tiên là cấm chị từ nay không được đi nhảy đầm, không giao du thân mật với bât cứ ai, đuổi Tâm về với vợ con nó. Hằng ngày ông Kupa đảm trách việc nấu nướng cho chị ăn.

Ôi ! c̣n ǵ sung sướng và hạnh phúc bằng bây giờ ? Lâu nay ông nào sống với chị cũng đươc chị hầu hạ phục dịch tối đa, bây giờ chị được người khác phục dịch th́ c̣n ǵ ước mơ nữa ? .

Hoàng-Thao một hôm đến thăm, thấy có đàn ông lạ trong nhà bèn hỏi :

- Sao Mẹ nói muốn sống yên thân từ nay mà bây giờ lại có ông nào đến ở rồi ?Tại sao không t́m hiểu một thời gian mà quyết định vội vàng như vậy ? Chuyện ngoài sân rồi lần vô bếp sao chỉ vừa mới hai ngày ?

- Ừ ! Mẹ cũng không hiểu tại sao chấp nhận sớm quá nhưng ông Kupa hoàn toàn thích hợp những ǵ Mẹ muốn, con yên tâm.

- Mẹ bảo con yên tâm nhưng linh tính con thấy chẳng yên chút nào.

Tâm vừa dọn đến đúng một tuần bây giờ yêu cầu dọn ra, rất bực tức nhưng không dám nói ǵ, chỉ than thở :

- Tui chưa làm huề được với vợ, bây giờ biết dọn đi đâu ?

Chị lên tiếng :

- Ông Kupa có nhà rộng, ở một ḿnh, sao không dọn đến đó ?

Ông Kupa nh́n Tâm lắc đầu rồi không ai dám nói thêm ǵ nữa.

Tâm bắt buộc phải dọn ra.

Kể từ khi Tâm dọn ra, ông Kupa bắt đầu đối xử với chị bằng những hành động hung dữ, man rợ. Chị tiếp tục ngoan ngoăn nghe lời và chịu đựng sống, không bao giờ dám làm trái ư ông, đôi lúc chị cảm thấy rất mệt mỏi nhưng không dám than trách.

Những ông kép trước, lúc nào bất bằng điều ǵ là chị to tiếng căi lại, bây giờ với ông Kupa chị chỉ biết vâng lời bất kể đúng hay sai.

Có những lúc chị cảm thấy ân hận điều ḿnh làm là sai nhưng vẫn làm, bởi v́ ông Kupa bảo làm, thế thôi.

Ví dụ như hôm đi dự tiệc xuân ở nhà hàng, chị đă hứa với người bạn thân là sau khi tiệc tàn, khoảng chừng mười một giờ đêm, sẽ đưa ba đứa con gái tuổi lên mười về nhà giùm. Nhưng khi tan tiệc, ông Kupa bảo không được, thế là chị nhẫn tâm ra về, bỏ lại ba chị em nhỏ bơ vơ trong đêm khuya.

Người bạn ở xa không thể về kịp, đành phải gọi nhờ người khác đưa con về nhà gần một giờ sáng.

Lúc này th́ xem như ông Kupa đă kiểm soát được chị từ tâm hồn lẫn thể xác.

Ông biết rơ hàng tháng chị có nhiều tiền do các con cho, đứa vài ba trăm đứa một ngàn đồng cọng thêm lợi tức bán hoa nên ông làm yêu sách ra điều kiện muốn ông yêu thương th́ giúp ông làm những việc sau đây :

- Liên lạc các hội đồng hương lúc nào có tiệc tùng hội họp th́ giới thiệu tên tuổi ông ta để ông lên ca vài bài vọng cổ. Nhưng mỗi lần tham dự, chị phải ủng hộ cho hội vài ba trăm dollars để ông được tiếng tăm.

- Gửi ai đi Việt nam mua vài đầu tóc giả để đi đâu ông đội lên che dấu cái đầu hói cho được trẻ trung hơn.

- Mua vé máy bay cho chị và ông đi Việt nam thâu CD cải lương, ông sẽ hát chung với cô đào nổi tiếng, xong đem về Mỹ bán.

- T́m chỗ để mở thêm một tiệm hoa nữa, để ông đứng tên, v́ hai tiệm sẽ có nhiều lợi tức hơn.

- Ông sắp sửa đi mổ Lasick hai con mắt để khỏi mang kính, phí tổn khoảng năm ngàn đồng, chị phải lo trả trả giùm cho ông.

Nghe qua yêu sách của ông, chị hơi bối rối nhưng cũng trả lời :

- Để em lo từ từ. 

Kể từ khi ông trở thành người yêu, chị đă tốn quá nhiều tiền kể cả chuyện thường xuyên ăn uống nhà hàng mà ông không bao giờ trả tiền. Lúc nào cũng cùng một lư do đi gấp nên quên lấy tiền bỏ vào ví.

Được voi đ̣i tiên, một hôm ông bảo chị cho ông mượn năm chục ngàn để refinance căn nhà ông đang ở. Chị phân vân gọi hỏi ư kiến Hoàng-Thao, con gái lớn hoảng hồn chạy về nhà thông báo cho Mẹ :

- Con chưa kịp cho Mẹ hay một tin kinh khủng th́ Mẹ gọi. Mẹ biết không ?  Hôm qua cậu Tâm gây gỗ với ông Kupa, cậu Tâm đến t́m con kể hết sự thật :

Ông Kupa đang sống với vợ, và là người nuôi bùa ngải, việc cậu Tâm đến share pḥng cũng là do ư kiến ông Kupa. Cậu Tâm c̣n nói ông Kupa cố t́nh làm quen với Mẹ mục đích để học nghề làm hoa rồi dạy lại vợ ông ta mở tiệm hoa. Ngoài Mẹ ra, ông ta đang dùng bùa ngải cặp bồ với ba bà khác, tuổi bằng Mẹ và trẻ hơn.

Cậu Tâm c̣n cho biết thêm ngày c̣n ở Việt nam ông là dân đâm thuê chém mướn, vào tù ra khám như cơm bữa. Có một thời làm nghề kéo màn cho gánh hát cải lương, bởi v́ mù chữ, không đọc được tuồng tích nên không đóng được vai tṛ ǵ.

Hoàng-Thao càng nói, chị càng thẩn thờ người ra, miệng cứ lẩm bẩm :

- Mẹ không nghĩ như vậy đâu, ông ta rất tốt với Mẹ.

- Nếu Mẹ không tin th́ hôm nào thử đến nhà ông xem, và tốt nhất là từ nay Mẹ nên thận trọng, xa ĺa ông ta càng sớm càng tốt kẻo tiền mất tật mang.

Con gái ra về rồi mà chị vẫn ngồi thẩn thờ như kẻ mất hồn. Nghĩ lại từ khi quen ông Kupa đến giờ chị đă hao tốn tiền bạc khá nhiều, ngược lại ông ta chưa hề chi tiêu cho chị một đồng nào cả. Ngay cả chuyện nhờ ông đi mua hộp thuốc đau đầu, ông ta vẫn đ̣i tiền lại cho bằng được.

Thái độ ông thay đổi rơ rệt, khi mới quen th́ rất ngọt ngào, khi sống chung th́ ăn nói với chị dùng toàn lời lỗ măng của kẻ du côn thất học. Nhưng không hiểu sao trước mặt ông, chị vẫn ngoan ngoăn nghe lời. Đă bao nhiêu lần chị hỏi địa chỉ nhà ông ta để đến thăm cho biết nhưng ông vẫn không cho. Chuyến này chắc phải hỏi Tâm cho địa chỉ để chị đến nhà ông ta một lần cho biết thực hư. Nhưng không biết có nên rủ Hoàng-Thao cùng đi bảo vệ, để lỡ nếu vợ ông ta ghen tương sinh ra ẩu đả.

Bao nh́êu điều ngờ vực, so sánh những điều con gái nói và cử chỉ ông ta, thấy không sai chút nào, làm cho chị điên đầu thêm.

Đă mấy tháng nay ông chỉ làm cơm cho chị ăn hai lần một tuần, hầu hết ngày nào cũng rủ chị ra nhà hàng và chị trả tiền ăn.

Chiều hôm sau Hoàng-Thao tan sở làm đến thẳng nhà Mẹ. Vừa hé cửa định vào th́ nghe ông Kupa đang to tiếng la mắng :

- Bà ngu vừa thôi chứ, chuyện hội đoàn là ăn cơm nhà vác ngà voi, bà lảnh phần trang hoàng, khi tiệc xong mọi người ra về bà phải ở lại dọn dẹp, tôi cấm bà làm điều ngu dại như thế. Một điều nữa là bảo năm con từ nay phải tăng tiền giúp bà hàng tháng bởi có nhiều việc chi tiêu, bà nghe rơ chưa ?

Hoàng-Thao nhẹ nhàng khép cửa, ra xe ngồi suy nghĩ làm sao đem ông này ra khỏi đời sống Mẹ. Hơn nửa giờ sau, ông Kupa ra khỏi nhà lái xe đi, Hoàng-Thao chạy nhanh vào nhà hỏi Mẹ :

- Tại sao lúc này ông ta thường la mắng Mẹ hoài vậy ? Có chuyện ǵ xảy ra ?

- Có la mắng ǵ đâu, ông chỉ hỏi Mẹ chuyện này chuyện kia thôi mà.

- Khỏi cần Mẹ che giấu, con hiểu hết rồi. Sáng nay con t́m được ông thầy bùa ngải, đă tham khảo ư kiến. Ông thầy bảo có nhiều loại bùa ngải, nhưng theo ông, Mẹ đă vướng bùa ngải lời nói và bùa ngải bỏ vào thức ăn. Muốn trừ khử th́ phải đưa Mẹ tới ông mới làm được. Nhưng tốt nhất là ngưng tiếp xúc với ông Kupa từ nay.

- Thôi , để từ từ Mẹ sẽ giải quyết.

Hoàng-Thao lớn tiếng trả lời :

- Đă đến nước này mà Mẹ bảo để từ từ làm sao được ? Tối nay ông ta không được ngủ lại trong nhà này, phải dọn hết đồ đoàn đi.

- Đồ đoàn có ǵ đâu mà dọn, chỉ có bộ đồ ngủ …..

Trước khi ra về Hoàng-Thao hăm dọa :

- Nếu Mẹ không xa lánh ông ta sớm, tụi con sẽ từ Mẹ luôn.

 

Hôm nay ngày ông Kupa đi giao hàng xa, Rosalyn một ḿnh lái xe đến nhà ông Kupa theo địa chỉ Tâm cho. Vừa đậu xe vào lề đường chợt thấy một người đàn bà trạc tuổi chị vừa về đậu xe trước garage, chị nhanh chân chạy đến hỏi :

- Xin lỗi bà có phải vợ ông Kupa ?

- Đúng rồi, có chuyện ǵ không ?

- Lâu nay bà có biết ông Kupa tán tỉnh và ăn ngủ với tôi không ?

- À ! …th́ ra chị. Tôi biết chứ …

  Nhưng tôi bằng ḷng để ông ra ngoài ăn phở kẻo ăn cơm nhà hoài ông than chán.

- Ông c̣n hứa sẽ lấy tôi làm vợ, bà có hay biết ǵ không ?

- Chuyện đó tôi chưa biết, nhưng nếu chị muốn, tôi sẽ dọn đi, nhường ông ta lại cho chị. Mấy chục năm nay sống trong ngục tù, tôi chịu hết nổi rồi.

Cuộc gặp gỡ nói chuyện ngắn ngủi làm Rosalyn tiến thối lưỡng nan, thay v́ chị là người quyết định chấm dứt cuộc t́nh th́ ngược lại, tối hôm đó ông Kupa gọi điện thoại hăm dọa và chưởi bới thậm tệ. Ông nói :

- Bà liệu hồn, may mà bà xă tôi hiền hậu nếu không bà bị đánh một trận nên thân. Kể từ nay tôi không thèm gặp bà nữa, rồi ông cúp phôn.

Chị ngồi khóc không thành tiếng, than trách cuộc đời cay đắng éo le. Biết ông là người gian xảo lừa dối nhưng chị không thể nào đem h́nh ảnh yêu thương ông ra khỏi tâm trí chị được. Bèn lấy điện thoại gọi cho ông để phân trần.

- Anh Kupa, chiều nay em đến không phải mục đích đó, em đến để xem căn nhà của anh như thế nào để cho anh mượn năm chục ngàn refinance.

- Ồ ! như thế th́ anh đă hiểu nhầm em, cho anh xin lỗi. Con vợ già của anh tuần tới sẽ dọn ra. Sau đó em sẽ dọn vào, chúng ta sẽ yêu nhau măi măi …

Thực ra th́ Rosalyn c̣n đủ trí khôn ngoan thử thách, biết được ông ta tham tiền nên đổi giọng xưng hô như lật bàn tay, chứ tiền bạc con gái đang giữ trong bank làm sao lấy ra được. Tuy nhiên, chị đă trút bỏ được gánh nặng và có được giấc ngủ đêm nay.

Hôm sau vừa tảng sáng mở cửa tưới hoa th́ thấy anh Ba, chồng cũ và Hoàng-Thao  bước vào nhà. Anh Ba lên tiếng :

- Chuyện ǵ mà con gái đến khóc lóc nhờ tôi cứu giúp bà ?

- Chuyện ǵ đâu, con bé này lắm chuyện.

- Thực ra hôm nay tôi đến để nhờ bà một chuyện, nhưng trước hết chúng ta đi nhà hàng nào ăn phở rồi sẽ nói sau.

Chị ngoan ngoăn vào trong thay áo quần xong ra xe anh Ba chở đi.

Vừa ngồi vào bàn ăn chị hỏi móc anh Ba :

- Hôm nay trời sắp mưa hay sao mà bà chằng cho phép ông tới thăm tui ?

- Đừng nói bậy, bà đă bị bỏ bùa ngải nặng lắm rồi đó.

- Th́ ông cũng bị bà chằng bỏ bùa ngải chứ có hơn ǵ tôi ?

- Vậy th́ chúng ta nên về Việt nam t́m ông thầy bùa giỏi để giải trừ.

Hoàng-Thao chen vào can ngăn Ba Mẹ :

- Thôi, hôm nay không được căi vả. Để cho con có được ngày vui.

Anh Ba nh́n chị dịu giọng nói tiếp :

- Anh sẽ mua vé máy bay cho em về Việt nam tuần tới để kịp ngày giổ ông nội mấy đứa nhỏ. Anh sẽ thu xếp công việc và về sau em khoảng 03 ngày.

Chị cũng đổi giọng nhẹ nhàng hơn :

- Em đâu c̣n ư nghĩa ǵ với gia đ́nh anh nữa.

- Không, Mẹ và gia đ́nh anh không biết chuyện xa nhau của chúng ta. Em vẫn là con dâu trưởng, hơn nữa em là mẹ của năm con chúng ta.

Hoàng-Thao  vội vàng đứng dậy đến ôm hôn Ba, ôm hôn Mẹ và nấc nghẹn nói trong tiếng khóc :

- Con sẽ thông báo tin vui này cho các em. Con phải đi trước v́ sắp tới giờ làm việc. Ba nhớ đưa Mẹ đi bất cứ nơi nào cho hết ngày hôm nay.

 

Ngồi trên phi cơ trở về Việt nam, trong ḷng chị vẫn chưa hết lo lắng. Lo những ngày tới ông Kupa sẽ dùng bùa phép ǵ cho chị ? Chị phải đối phó ra sao hay cũng răm rắp nghe lời ? Nỗi lo thứ nh́ là lần này không biết anh Ba đă mỏi vó chồn chân chưa ? hay vẫn quen thói lừa dối chị như từ xưa nay đă từng làm ?

Điều tàn nhẫn nhất mà chị không bao giờ quên là lúc c̣n ở Việt nam, chị bằng ḷng bán gần hết tài sản để anh Ba mang theo vượt biên một ḿnh, v́ nhiều lần anh năn nỉ chị :

- Em đang có bầu, sợ đi theo nguy hiểm và xui xẻo. Anh đi trước lo công danh sự nghiệp rồi sẽ bảo lănh em và con sau.

Mặc dầu chị lo lắng bản tánh mê gái của ông nhưng đời sống hiện tại quá khó khăn nên đành chấp nhận để ông đi trước một ḿnh.

Đúng như điều chị lo sợ, từ ngày đi cho đến hơn hai năm sau biệt vô âm tín, tưởng rằng anh đă bỏ xác trên biển. Nào ngờ chị bạn có chồng cùng vượt biên một chuyến với anh cho hay anh Ba khi vượt biên đă mang theo bà vợ bé và đứa con hai tuổi, h́ện đang sống tại Cali, Hoa kỳ. Rồi cho chị địa chỉ và dặn : “Nếu liên lạc với anh Ba th́ đừng bảo rằng tôi nói“.

Chị và năm con ôm nhau khóc tức tưởi khi nhận được tin động trời.

Mặc dầu con gái lớn mới mười hai và con út vừa tṛn một tuổi rưỡi nhưng chị quyết định vượt biên bằng mọi giá.

Đoạn đường gian nan trên biển bị hải-tặc bắt giữ hai lần, nhờ tài hoá trang làm bà già và lấy dầu nhớt máy bôi lên mặt nên bọn hải-tặc chê.

Nhờ ơn trên, đă đến được Mă lai. Khi liên lạc được th́ ông gửi cho một trăm dollars và lá thư ngắn bảo cứ yên tâm sống ở đó, ông sẽ làm giấy tờ bảo trợ.

Kể từ đó, biệt vô âm tín trở lại. Cuộc sống trong trại tỵ nạn quá cơ cực, ngày ngày chị và con gái lớn Hoàng-Thao phải đi làm vệ sinh quét dọn doanh trại để có tiền mua ḿ gói nuôi con. Viết thư cầu cứu th́ ông không trả lời, biết kêu ca với ai đây ?

Ṛng rả hơn hai năm sau, một hôm có ông Cha Công giáo người Mỹ nhưng nói tiếng Việt rất giỏi, đến thăm doanh trại, ông hỏi chị :

- Sao bà có nhiều con nhỏ dại, thuộc diện ưu tiên một mà lại ở đây hơn hai năm ?

- Thưa Cha, chồng con ở Mỹ làm bảo trợ đă lâu nhưng chưa thấy ai gọi phỏng vấn ǵ cả.

- Ủa, lạ thiệt, để tôi xem lại hồ sơ giùm cho.

Sáng hôm sau ông xuống trại thông báo :

- Tôi đă xem hết hồ sơ, gia đ́nh chị hoàn toàn không có ai làm bảo trợ. Tuần tới tôi về Mỹ, tôi sẽ t́m cách liên lạc với chồng chị.

Một lần nữa năm mẹ con ôm nhau khóc trong căm hận. Các con đủ trí khôn để hận thù cha.

Hơn mười ngày sau, ông Cha trở về thông báo :

- Tôi đă làm áp lực chồng chị : “ Phải đi theo tôi làm giấy bảo trợ hoặc giấy ly dị để chính phủ Mỹ bảo trợ cho gia đ́nh bà, và nếu ly dị th́ ông phải trả mọi chi phí cho gia đ́nh bà từ Mă lai đến Mỹ. Sau cùng ông bằng ḷng làm hồ sơ bảo trợ. “

Thế là gia đ́nh được đi Mỹ một tuần sau đó.

V́ bản tánh tự ái, hơn nữa các con hận thù và coi thường Ba chúng nên một tháng sau chị nhờ bà con đồng hương giúp thuê nhà và dọn ra ở riêng.

Nhờ Trời Đất thương xót nên chị không gặp trở ngại trong việc tự túc mưu sinh và nuôi con ăn học thành tài.

Ôi ! đoạn film cuộc đời thoáng qua thật nhanh trong đầu chị. Bao nh́êu uất ức hận thù ngày càng chồng chất mỗi khi nghĩ tới anh Ba. Cho đến bây giờ vẫn rất ngọt ngào mỗi khi nói chuyên với chị.

Rồi bổn cũ soạn lại, chị răm rắp nghe theo.

Cũng chính sự ngọt ngào này mà năm mười sáu tuổi, chị bỏ học, yêu say đắm và  trao tiết trinh đời con gái không chút suy nghĩ đắn đo.

Hai năm sau, cùng anh sống đời chồng vợ rồi lần lượt năm con ra đời.

Lúc ở quê nhà, biết ông có mèo mỡ bồ bịch nhưng chị không bao giờ nghĩ ông có vợ bé con riêng. Xin Trời Đất kiếp sau nếu có, th́ cho chị làm đàn ông chứ thân phận đàn bà sao mà hẩm hiu thiệt tḥi quá.

Chị biết trong lúc này các con đă vơi bớt sự ghét bỏ thù hận Ba và muốn gia đ́nh sum họp. Nhưng hiện tại chị chưa thấy ḷng hối căi và nhiệt tâm muốn hồi chánh của anh Ba, tuy nhiên chị cố gắng thêm một lần xem thử.

Nếu vẫn không kết quả, chắc chị sẽ vào chùa đi tu.

Từ khi có trí khôn, biết suy nghĩ chuyện đời, lúc nào chị cũng ước ao có cuộc sống b́nh thường làm vợ, làm mẹ, thương yêu chồng con như những người bạn của chị, nhưng số kiếp chị gặp toàn những đắng cay cuộc đời. Chị không hiểu tại sao ?

Chị không kềm hăm được niềm cảm xúc tột cùng , đành để nước mắt tuôn trào và nghẹn ngào khóc lên thành tiếng.

Cô tiếp viên phi hành không hiểu chuyện ǵ, đem lại cho chị hộp khăn giấy và nói : “Thành thật chia buồn cùng bà“.

 

San Jose , Mùa Hè 2010 .

 

                                         

 

Trang Tâm Phương Đăng

art2all.net