THẠCH ĐÀ ĐỌC VÀ
GIỚI THIỆU
THƠ TRẦN ĐỨC TÍN
TÔI VỚI CÀ MAU CÙNG NHỊP THỞ LONG ĐONG
(Tập thơ : Rồi mình cũng xa lạ nhau
– Trần Đức Tín – Nxb Hội Nhà Văn 2018)
Khổng Tử nói : …tam thập nhi lập… ( ba mươi tuổi lập thân
) mà lập cái gì ? lập đức , lập trí , lập công , lập ngôn . Trần Đức Tín ba
mươi tuổi là giáo viên dạy văn ở trường trung học phổ thông Sông Đốc . Anh
đã lập đức , lập trí , lấp công dù ở phạm vi thị trấn nhưng ai cũng biết và
bây giờ anh lập ngôn . Bằng cách ra tập thơ ở tuổi ba mươi “ Rồi mình cũng
xa lạ nhau “ Trần Đức Tín thể hiện đam mê cháy bỏng với thi ca .
Người xưa nói : ở đời có bốn việc bất tử ( công đức lớn ,
sự nghiệp lớn , công trạng lớn và văn chương lưu lại đời ). Trần Đức Tín
không có tham vọng dùng văn chương để tạo tiếng tăm lừng lẫy . Mà làm điều
ấy trong thời buổi hiện nay khó khăn vô cùng . Chỉ là “ hiện tượng thơ “
trong đời sống thi ca Việt Nam đã khó , huống chi lưu danh lại đời sau . Tôi
tin Tín không có tham vọng đó , chỉ là lửa thi ca hừng hực trong anh .
Khởi đầu làm thơ từ thời phổ thông , trải qua thời sinh
viên và giáo viên . Giọng thơ Trần Đức Tín biến đổi theo thời gian , từ non
nớt đến từng trải và chiêm nghiệm . lúc đầu thơ anh còn ảnh hưởng thơ Mới
(giáo viên dạy văn ) dần dần anh đi sâu vào cái tôi đa cảm và sâu sắc . Anh
viết về quê hương U Minh – Khánh Hội nơi anh cất tiếng khóc chào đời :
Tôi nhớ Cà Mau - mưa đầu mùa rát mặt
trên bùn lầy ảm đạm xứ U Minh, tuổi thơ tôi nguệch ngoạc vết ngang những con
còng
heo hút gió bông tràm rú gọi
tiếng toạc toẹt ung khói chiếc kohler
nhuộm sẫm màu chiều bên xóm vắng
tôi nhớ em
chỉ hai mùa mưa nắng cũng đủ thấm anh tầm tã suốt nửa đời
Anh viết về những lần anh phiêu bạt rời quê hương mà đau
đáu niềm riêng :
Từ lâu tôi nuôi giấc mộng đi hoang
Chân vội vã những khung trời xa lạ
Từ ly biệt thôi chẳng còn rên siết
Nhưng vẫn khóc mướt chiều, đau đáu ánh mắt quen...
Trần Đức Tín quan niệm : kẻ lãng mạn chồn chân khi ở yên
một chỗ. Đi xa là để trở về , xa để nhớ , xa để yêu thương …
Có những cuộc hành trình con không dám nói với mẹ
Mi mắt mẹ buồn như mảnh vỡ giọt sương
Có những con đường chẳng thể nhớ nổi tên
Nghe vang vọng chân đau hay đá sỏi
Chiếc áo cũ úa màu nhàu nát
Cái võng cuối trời ùa nỗi nhớ mông mênh
Tôi ly hương trong lòng như quán vắng, mái trọ nghèo in đậm vết rong rêu
Ra đi, ra đi không hẹn như người hẹn
Sao chiều bồn chồn đến tím biếc Hậu Giang
Mưa nhạt nhòa, mưa cũng đi hoang
Ra đi ra đi rưới đau buốt lên từng nền đất lạnh
Để lúc trở về gục khóc những yêu thương.
Trần Đức Tín là nhóm trưởng của bút nhóm : Hoa Nắng Biển . Anh truyền lửa
thi ca cho các thế hệ đàn em . Cuộc sống ở Sông Đốc sôi động và nhộn nhịp về
kinh tế . tuổi tác ngày một lớn lên , cảm xúc ngày một khô cạn , như anh
từng viết :
Từ độ em bước sang ngang
Xuân kia cũng chỉ: lá vàng, cây khô!
Bỏ quên một cuộc hải hồ
Tôi về giữ lấy: cây khô, lá vàng!!!
Nhưng tôi tin , anh vẫn giữ lửa đam mê với thi ca. Vì
nghề nghiệp tiếp xúc thường xuyên với văn học , tiếp xúc với học trò , tự
làm trẻ hóa tâm hồn mình , vì một tình yêu thi ca , yêu văn học , yêu người
, yêu đời , yêu cuộc sống .
Qua bão giông sao em còn tiếp lửa ?
Đến cuối trời cháy, tàn, lụi, trong nhau!
3/2018
THẠCH ĐÀ
~~OoO~~
Tháng mười
Tặng Y
Anh mang tháng mười đến hò hẹn cùng em
Thôi lúng liếng những ráng chiều lạc lõng
Ta hững hờ mặc mưa buồn gọi cửa
Em trách cứ làm gì
Anh hẹn với… cô đơn!
Hiên nhà ai khêu bấc đèn cháy đỏ
Bỏng rát mặt người, đau cả gió mồ côi!
Trời miền Nam, Chúa nỡ dỗi chia đôi
Chỉ hai mùa, có chạnh lòng cô Bắc kì nho nhỏ ?
Câu quan họ em mang vào cuối đất
Còn ấp ủ thời thơ ấu buồn tênh
Anh ngại ngùng, vướng víu quãng đường xa
Về miệt thứ
Ru em
Bồng bềnh con nước
Qua bão giông sao em còn tiếp lửa ?
Đến cuối trời cháy, tàn, lụi, trong nhau!
Sông Đốc – 11/10/2016
Thư tình cho mùa đông
Tặng "những mùa đông" của tôi.
Anh lại viết thư tình cho “mùa đông”
Dù mằn muộn, nhưng đông vẫn đến
Em thấy không
Cánh phượng hồng rơi rã
Gió cũng se sắt luồn cho ai buồn bã hơn
Em viết gì cho đông tuổi đôi mươi ?
Có ngần ngại khi trời tan nắng vội
Hãy hờn giận để lưu lúng liếng thời
Hay cong môi, buông tiếng: “hông”
Chạy trốn!
Nhẹ thôi em
Đông vẫn đợi trước thềm
Đắn đo mãi bức thư tình trên lá
Chưa trao tay
Đã trở thành xa lạ
Chiếc lá tình có ép… vở học sinh ?!
Đông của anh cũng thinh thoảng giật mình
Chấp chới gọi
Giấc mơ rong ruổi
Dù cuộc người đẩy xô ta rệu rã
Đông chúng mình
Cuối phố
Gặp nghe em ?!
Sông Đốc, 29/11/2016.
Ngược
Em còn mái tóc nhung huyền
Tôi còn rong rã trên triền thương đau
Ai về vốc nước bờ ao
Làm sao vốc cạn chênh chao bóng nàng ?
Tôi đà một kiếp đi hoang
Làm gì còn sót yên an mà tìm
Lỡ làng rao bán trái tim
Thiếu thời chết lịm: lưỡi liềm – diêu bông!
Má hồng, mắt biếc, môi cong
Chắt chiu tôi lấp Cửu Long khô dòng!
Sông Đốc, 06/12/2016
Muộn
Dù muộn màng
Cũng phải đến nghe em
Chần chừ mãi
Tháng năm không chờ đợi
Dẫu vẫn biết
Tình yêu cần trắc trở
Nhưng có thể nào
Ta buông lỡ vòng tay!
Thu bên hiên
Ai nhốt lá vàng bay
Như em nhốt quả tim non khờ dại
Loạn nhịp rồi
Đời vốn nhiều ngang trái
Sao em dối lòng
Cho đôi khóe mắt cay!
Sông Đốc, 08/12/2016
Về
Về đi em
Bão giông kéo đến rồi
Hạt mưa loang loãng vỡ
Rên siết nắng cuối trời
Về thôi em
Những bức tình cũ kĩ
Các vết thương chai lì
Đêm
Vẫn đau quằn quại
Nghĩa gì ngày chia li
Về thôi em
Dưới giống loài khát máu
Một tình yêu xanh xao
Vạt mưa nào sẻ nửa
Chặt cánh diều phăng cao...
Sông Đốc, 10/01/2018
Gục khóc yêu thương
Có những cuộc hành trình con không dám nói với mẹ
Mi mắt mẹ buồn như mảnh vỡ giọt sương
Có những con đường chẳng thể nhớ nổi tên
Nghe vang vọng chân đau hay đá sỏi
Chiếc áo cũ úa màu nhàu nát
Cái võng cuối trời ùa nỗi nhớ mông mênh
Tôi ly hương trong lòng như quán vắng, mái trọ nghèo in đậm vết rong rêu
Ra đi, ra đi không hẹn như người hẹn
Sao chiều bồn chồn đến tím biếc Hậu Giang
Mưa nhạt nhòa, mưa cũng đi hoang
Ra đi ra đi rưới đau buốt lên từng nền đất lạnh
Để lúc trở về gục khóc những yêu thương.
Hậu Giang, 19/01/2
Đi hoang
Từ lâu tôi nuôi giấc mộng đi hoang
Chân vội vã những khung trời xa lạ
Từ ly biệt thôi chẳng còn rên siết
Nhưng vẫn khóc mướt chiều, đau đáu ánh mắt quen...
Tôi tự bào mòn mình lưu lạc đến buốt đau
Hương vẫn thoảng đâu đây dù vô định
Có em không trong ráng chiều biền biệt
Anh hoang hoải nhìn núm níu với lặng im.
Cần Thơ, 19/01/2018
Tôi với Cà Mau cùng nhịp thở long đong
Tôi nhớ Cà Mau - mưa đầu mùa rát mặt
trên bùn lầy ảm đạm xứ U Minh, tuổi thơ tôi nguệch ngoạc vết ngang những con
còng
heo hút gió bông tràm rú gọi
tiếng toạc toẹt ung khói chiếc kohler
nhuộm sẫm màu chiều bên xóm vắng
tôi nhớ em
chỉ hai mùa mưa nắng cũng đủ thấm anh tầm tã suốt nửa đời
tôi nhớ tôi những ngày tháng rong chơi
nền đất nứt nẻ
đầu trần chân đất
con diều giấy nở nụ cười
những trưa hè ướt sũng cá lia thia
mỗi cọng rơm bằng một tia nắng mặt trời
chiều ngạt thở bên biển mặn, như muỗi bao vây đóng vỏ dừa đốt vội man mác
khói bay
Sao mà cay mắt
Sao mà mặn lòng
tôi với Cà Mau cùng nhịp thở long đong.
Sông Đốc, 23/01/2018
THƠ TRẦN ĐỨC TÍN
THẠCH ĐÀ ĐỌC CHỌN
art2all. net