THẠCH ĐÀ


 

VU VƠ THÁNG BẢY

 

Nghiêng chiều chiếc lá vừa rơi
Nghiêng đêm sông cạn đầy vơi nỗi niềm
Nghiêng em về phía anh t́m
Nghiêng đời nhau một nỗi ch́m bóng mây

Thật thà gió buốt đau cây
Câu thơ manh mỏng ăn mày thế gian
Đốt bao nhiêu giấy hóa vàng
Cũng không xóa được lang thang hồn ḿnh.

12/9/2015



 

 

 

 

art2all. net