Đặng Lệ Khánh

 

Tâm sự với người ở đâu đó

 


Mỗi buổi sáng khi chăn còn hơi ấm
Mình nhìn qua khung cửa sổ bên giường
Tìm đôi ánh trăng vàng còn sót lại
Rơi rớt trên người một thoáng dư hương

Mình lắng nghe tiếng chim kêu ríu rít
Chúng gọi bình minh hay chúng gọi tình yêu
Đêm lặng câm đang vẫy tay chia biệt
Mơ của mình cũng vội vã bay theo

Một ngày mới đang mở tung cửa lớn
Nắng đi quanh đánh thức lá trong vườn
Một ngày mới sao giống y ngày cũ
Niềm vui còn lạc lối giữa mù sương

Tâm hồn mình nằm yên như nước đọng
Trong ao tù thăm thẳm của thời gian
Trên mặt nước in nền trời xanh ngắt
Rêu cùng bùn dưới đáy cứ thênh thang

Mình gọi thơ đưa tay cho mình nắm
Vạt áo thơ mỏng như khói chiều hoang
Nhẹ vỗ về lay niềm vui thức dậy
Chạm mặt hồ gợn đôi sóng lan man

Nỗi buồn mình không màu nên không thấy
Nhẹ tênh tênh nên thường chẳng nặng lòng
Không hình dáng nên mình không vẽ được
Cứ lượn lờ như cánh bướm hư không

Mình lại sẽ một ngày đi quanh quẩn
Đường thời gian vun vút giữa vô cùng
Trong khu vườn xinh xinh hoa vẫn nở
Chỉ mình ngồi vơ vẩn nghĩ mông lung

Rồi trưa đến, rồi chiều thong thả lại
Mình cuộn tròn trong hạnh phúc trong veo
Với nỗi buồn không tên, với nỗi vui không tuổi
Nên khóc cười cũng mỏi mệt câm theo

Mình cũng biết mình chẳng nên than thở
Sống một ngày là ơn phước một ngày
Đợi đêm rằm thao thức chờ trăng sáng
Cầu cho mây đừng thắt những vòng vây

Người đang ở đâu giữa đêm trôi lặng lẽ
Đang mỉm cười nghe chuyện một người dưng
Tay vói lấy cây bút màu tưởng tượng
Vẽ lên trần một mái tóc điểm sương ?

Đặng Lệ Khánh

 

 

 

Thì Thầm Với Thơ

 

art2all.net