Nguyễn Quốc Trụ

 

 

THƠ MỖI NGÀY

 



ACQUAINTED WITH THE NIGHT

I have been one acquainted with the night.
I have walked out in rain—and back in rain.
I have outwalked the furthest city light.

I have looked down the saddest city lane.
I have passed by the watchman on his beat
And dropped my eyes, unwilling to explain.

I have stood still and stopped the sound of feet
When far away an interrupted cry
Came over houses from another street,

But not to call me back or say good-bye;
And further still at an unearthly height,
One luminary clock against the sky

Proclaimed the time was neither wrong nor right.
I have been one acquainted with the night.

~~oOo~~

 


LÀM QUEN VỚI ĐÊM

 

Tớ là kẻ làm quen với đêm
Tớ bước ra ngoài mưa, rồi trở lại trong mưa
Tớ lang thang thật xa, xa nhất, ánh sáng thành phố

Tớ nh́n xuống lối đi buồn nhất thành phố
Tớ đi ngang qua một người gác đêm đang đi tuần
Mắt xịu xuống, tớ không tính phân trần với ông ta

Tớ đứng sững, và bèn ngưng tiếng chân của tớ
Khi xa xa vọng tới một tiếng khóc nức nở
Vượt qua những mái nhà, từ một con phố khác

Nhưng không kêu tớ trở lại, hay nói, bye bye
Và vẫn xa ơi là xa, ở một nơi chốn thật cao, không thuộc cơi trần tục này
Một cái đồng hồ treo tường lấp lánh chống lại bầu trời

Đ̣i điệc, cấm kiếc thời gian th́ đếch sai, đếch đúng, cái con mẹ ǵ hết
Tớ là một kẻ làm quen với đêm
 

Nguyễn Quốc Trụ dịch

 

(Nguồn : Tin Văn

www.tanvien.net )

 

 

trang nguyễn quốc trụ

art2all.net