Thanh Nhã

TẢN MẠN SAU BÃO VAMCO

 

 

 Chưa bao giờ Miền Trung được thiên nhiên ” ưu ái” tặng một combo Mưa, Bão, Lũ “hoành tráng” như vậy

Chỉ tính hơn một tháng gần đây thôi mà người dân Miền Trung đã gồng mình chống đỡ với những cơn mưa như trút nước , mưa xối xả, mưa trắng Trời . Dường như bao nhiêu nước của vũ trụ đều được dành lại để tặng riêng MIền Trung.

Bão, tính từ cơn bão số 5 đến cơn bão mới toanh, chỉ mới hôm nay thôi, bão số 13, chỉ cách nhau có hơn một tháng. Mụ phù thủy Vamco 13 này thiệt là hung hãn, khi chiếc đũa thần của mụ gõ vào nơi đâu thì một vũ điệu dữ dội, quay cuồng với đủ âm thanh gầm rú, gào thét, cuồng nộ, xoáy vào vết thương chưa hồi phục của Miền Trung xé nó thêm rách nát. Một trận cuồng phong “ chưa từng có ở biển Đông “, như nhận định của các chuyên gia dự báo khí tượng. ”Mắt bão” lần này to, rõ và …sâu hun hút. Ôi, đôi mắt, “ cửa sổ linh hồn “ Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có viết: “ Những con mắt tình nhân, nuôi ta biết nồng nàn, những con mắt thù hận, xui ta đời lạnh căm …“ ( Những con mắt trần gian ). Mắt bão, con mắt đã mang giá lạnh cho những cuộc đời, những cuộc đời tan hoang, tơi tả khi bị con mắt đó một lần liếc qua.

Và lụt, trận này tới trận khác, đến nỗi có người, khi được hỏi “ Ở đây bị mấy trận lụt rồi ?” thì họ trả lời “ Mới một trận thôi, mà… kéo dài suốt hơn một tháng rồi “.

Hình ảnh lụt ấn tượng nhất của năm này là hình ảnh người đàn ông ở huyện Quảng Điền Thừa Thiên Huế đã quỳ lạy giữa cơn mưa, van xin Trời trả lại người vợ đã bị nước lũ cuốn trôi trên đường đi đến bệnh viện sinh con. Trời vẫn quá cao,và hình như cao hơn nữa, vì Trời đã không nghe thấy được những lời van xin thảm thiết của người đàn ông mất vợ, mất con chưa chào đời và cũng không nghe thấu những lời cầu xin vô vọng của người dân miền Trung trong mênh mông nước lũ, đói khát, tuyệt vọng nhìn con nước cứ dâng, dâng lên đến tận nóc nhà, nơi họ phải khoét nóc, vẫy đôi tay ra khoảng bầu trời đang tầm tả mưa, xin cứu nạn. Và những tiếng kêu cứu từ Rào Trăng, từ Tà Leng khi đất phút chốc sụp lở dưới chân, vùi lấp bao nhiêu sinh mệnh.”. Họ không còn niềm hãnh diện : Đầu đội Trời, chân đạp đất “ mà đã thấy nghi ngờ, sợ hãi, khi đứng nơi đâu trên bất cứ một mảnh đất rừng nào, bởi nó có thể sụp lở trong một khoảng khắc không ngờ. Đất thật là mong manh, không còn là nơi cho con người tựa vào.” Trời cao, đất dày”. Không Trời vẫn quá cao, mà đất thì không còn ” dày “.

“Thương về miền Trung“, những chiếc banderones treo trên những đoàn xe nối tiếp nhau từ trong Nam, ngoài Bắc, tấp nập kéo về Miền Trung ngay khi miền Trung vẫn còn đang ngập chìm trong lũ. Người miền Trung rưng rưng nhận những gói quà cứu trợ của những tấm lòng nhân ái mà hình ảnh đẹp nhất là hình ảnh của “ Cô Tiên giữa đời thường “ lặn lội vào các vùng ngập sâu, trao tận tay những người không quen biết những đồng tiền, từ sự đóng góp của gia đình và các nhà hảo tâm, những món tiền có thể cứu được một cuộc đời.

Người miền Trung đã nhận rất nhiều thứ quà cứu trợ từ những tấm lòng nhân ái, nhưng có một thứ người miền Trung cũng đang rất cần mà những nhà hảo tâm cũng khó lòng cứu trợ: Nắng. Họ đang thèm Nắng, để phơi phóng biết bao nhiêu thứ ẩm ướt đã bị ngập chìm trong lũ lụt, kể cả tâm hồn của họ, đang bị mốc meo vì đã quá nhiều ngày không thấy mặt trời. Nắng ơi !
 

Thanh Nhã

11/17/2020

 

 


 

 

 

 

Trang THANH NHÃ

THƠ

ART2ALL.NET